Bấy giờ, dường như Dương Hải Phong đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn ta nhìn Hoắc Hướng Anh đầy sửng sốt.
Tuy Dương Hải Phong chưa từng được gặp Hoắc Hướng Anh, nhưng làm sao có thể không biết đến danh tiếng của ông ta? Ông ta là nhân vật tiên phong, là lãnh tụ tinh thần của giới xã đoàn Cảng Đài. Trong xã đoàn, ông ta sở hữu địa vị chí tôn vô thượng, không ai có thể vượt qua được.
Nhìn thấy đội hình này, cùng với hai lần nghe người khác gọi ông ta là ông Hoắc, bây giờ hắn ta mới ngộ ra, người trước mặt là Hoắc Hướng Anh, nếu không phải ông ta, chẳng còn ai đủ khả năng kinh động nhiều lão đại như thế này cùng một lúc.
Sau khi phát hiện ra vấn đề ấy, Dương Hải Phong thực sự hoảng hốt.
Hoắc Hướng Anh không phải người mà hắn ta có thể đắc tội được. Chỉ cần một câu của ông ta, đừng tưởng hắn ta là lão đại của xã đoàn, vẫn chết mà không có chỗ dung thân thôi.
Hắn ta vội vàng tới trước mặt Hoắc Hướng Anh, “bụp” một tiếng quỳ mọp xuống, sau đó lần tìm một con dao găm, đâm xuống bàn tay trái của mình.
Dương Hải Phong cũng có thể coi là một hảo hán, bàn tay trái đứt lìa ngay tại chỗ, máu tươi chảy như thác, đau đớn đến nỗi mặt mũi trắng bệch nhưng hắn ta không hé răng kêu than nửa lời, chỉ nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, Dương Hải Phong có mắt như mù, không nhận ra ông, bây giờ tự chặt cánh tay thỉnh tội cùng ông”.
Sự thay đổi quá mức đột ngột này khiến Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham càng thêm kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn như vậy, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Hai người này vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Trên gương mặt của Hoắc Tư Duệ cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, cô không ngờ người mà Lục Hi quen biết lại có khả năng ghê gớm đến vậy, mới chỉ nói tên họ đã khiến Dương Hải Phong tự chặt một bên tay, đúng là không thể tin nổi.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Hoắc Hướng Anh lại lạnh lùng nói: “Chuyện sống chết của cậu nằm trong tay anh Lục, người khác không thể quyết định được, phải xem ý của anh Lục thôi”.
Dương Hải Phong càng thêm giật mình, lẽ nào địa vị của chàng thanh niên không có gì nổi bật này lại cao hơn cả Hoắc Hướng Anh? Chuyện này tuyệt đối không thể, Dương Hải Phong không tin.
Thế nhưng, khi nhìn Lục Hi vẫn ngồi yên tại chỗ, vững vàng như núi Thái Sơn, hắn ta dần nhìn nhận được sự thật.
Từ đầu đến cuối, Lục Hi chưa từng đứng dậy, bất kể là lúc ở bên cạnh Hoắc Hướng Anh hay là khi bao nhiêu lão đại chạy tới, anh vẫn luôn tỏ ra rất biếng nhác, dường như không hề quan tâm tới tất cả những thứ này.
Nếu không có năng lực và lòng tự tin cực lớn, e rằng không ai có thể làm được điều ấy.
Nhận ra điều này, Dương Hải Phong không còn do dự, hắn quỳ trên nền đất, nhích về phía trước hai bước, cúi đầu nói với Lục Hi: “Anh Lục, tôi có mắt không tròng, mạo phạm tới anh, muốn chém muốn giết anh cứ nói, Dương Hải Phong tôi tuyệt đối không oán thán nửa lời”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham lại lần nữa thấy chấn động, tên ẻo lả này hóa ra lợi hại đến thế sao?
Lúc này đây, Khang Hiểu Vũ hối hận đến xanh cả ruột. Nếu biết trước sẽ có cục diện này, đánh chết hắn cũng không phủi sạch quan hệ với Giai Mỹ.