Anh Phúc nghe thấy vậy liền sửng sốt nói: “Người anh em, không phải chứ, nhiều như vậy không dễ làm đâu, với tố chất con người cậu nhiều nhất cũng chỉ là ba mươi triệu, nể tình tôi có thể đưa cho cậu nhiều nhất là năm mươi triệu, năm trăm triệu nói thật là rất khó”.
Lúc này, chỉ thấy Lưu Diệu lấy một chiếc vali xách tay qua, đặt cạnh anh Phúc nói: “Anh Phúc, trong này có hai trăm ngàn, là người anh em tôi gửi anh tiền tiêu vặt, lần này, tôi nhìn trúng một tay đua, chắc chắn sẽ nằm trong top ba, chỉ cần việc này thành công, sau khi xong việc, tôi sẽ đưa anh thêm mười triệu, anh thấy sao?”
Lúc này anh Phúc nhíu mày suy nghĩ, một lát sau hắn ta mới nói: “Cậu đã nói như vậy, chúng ta làm anh em nhiều năm, không giúp cậu cũng không thỏa đáng lắm, việc này tôi sẽ đi nhờ vả phê chuẩn cho cậu, nhưng sau khi phát tài, cậu đừng quên người anh già này đấy”.
“Nói gì chứ, Lưu Diệu tôi tuyệt đối sẽ không quên anh Phúc”, Lưu Diệu thấy sự việc có hi vọng, liền cười lớn.
Lúc này, anh Phúc cũng cười nói: “Được, cậu đi cùng tôi, gần đây vừa hay tôi được thăng chức làm chủ quản, bằng không thật sự không giúp được gì cho cậu”.
Ngay sau đó, cả hai xuống xe đi lên văn phòng, không mất bao lâu đã làm xong thủ tục, số tiền năm trăm triệu đã được chuyển vào tài khoản tạm thời cho Lưu Diệu dùng làm tiền đặt cược cho cuộc đua Ông Hoàng Đua Xe lần này.
Sau đó, anh Phúc đích thân tiễn Lưu Diệu xuống lầu, hai người nói chuyện một lúc, Lưu Diệu lên xe và rời đi trong sự phấn khích.
Nhìn chiếc xe của Lưu Diệu dần dần đi xa, khóe miệng anh Phúc hiện lên một tia giễu cợt.
“Đồ ngu xuẩn, đến cậu chủ Vương Bá Hổ mà cũng dám đắc tội, lần này, cậu không tự đào hố chôn mình mới lạ, tiền nhà họ Lương tôi không dễ lấy như vậy”.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu của cuộc đua Ông Hoàng Đua Xe, sáng mai sẽ là lúc bắt đầu cuộc đua Rally ở Golden Sandy Beach.
Lúc này, tất cả mọi người đã hoàn tất đăng ký, có 468 xe tham gia, phí đăng ký cho mỗi xe là năm triệu, ba người đứng đầu sẽ được chia mấy tỉ tiền thưởng theo tỉ lệ.
Ngoài tiền thưởng còn có trò cá cược khiến người ta phấn khích nhất, mọi người đã bắt đầu đặt cược vào chiếc xe mà mình nhìn trúng trên điện thoại di động.
Có rất nhiều người ôm suy nghĩ phát tài chỉ sau một đêm, đã đem toàn bộ gia sản của mình đánh cược hết, như thế còn chưa đủ, bọn họ cảm thấy bản thân có thể thắng, vay mượn cầm cố khắp nơi, nghĩ qua một đêm, sau một giấc ngủ sảng khoái, sẽ là những ngày tháng đếm tiền đến mức tay bị chuột rút, Lưu Diệu chính là một điển hình như vậy.
Lúc này, các tay đua không còn tham gia cuộc đua tự do nữa mà bắt đầu điều chỉnh xe cộ, thay thế các thiết bị đã mòn, chuẩn bị cho cuộc đua quan trọng vào ngày mai.
Mà lúc này, Lục Hi và những người khác quay lại trại của mình để điều chỉnh xe, kiểm tra các loại linh kiện có khả năng bị mòn.
Tiết Cảnh Thiên ngây ngốc ngồi ở một bên, nhìn mọi người bận rộn bên cạnh xe của Lục Hi, có chút mất hồn mất vía.