Trương Bảo Khôn sững sở, sau đó ngẩng đầu nhìn Lỗ Tương Dương nói: “Ông nói lại một lần nữa?”
Thấy vẻ bàng hoàng này của Trương Bảo Khôn, Lỗ Tương Dương chỉ đành nhắc lại một lần.
“Ông có chắc đó là Mục Trung Hoa, tài xế cũ của công ty chúng ta không?”, Trương Bảo Khôn xác nhận một lần nữa
Lỗ Tương Dương gật đầu: “Không sai, nghe xong thông tin này tôi còn xác thực qua, chính là Mục Trung Hoa”.
“Chuyện này không thể nào”, Trương Bảo Khôn kinh ngạc tới há hốc mồm.
Ông ta căn bản không tin một tên tài xế rách nát vừa bị ông ta khai trừ có thể trèo lên vị trí phó phòng của Giai Mỹ, đây là một việc quá viển vông.
“Thế nhưng đó là sự thực chủ tịch Trương, đây là cơ hội tuyệt vời dành cho công ty chúng ta, nếu có thể tiến vào Giai Mỹ, công ty hoàn toàn không cần lo lắng về nguồn cung hàng hóa trong tương lai nữa”, Lỗ Tương Dương đáp.
Với tư cách là trưởng phòng kinh doanh, ông ta thời thời khắc khắc đều chú ý tới mọi động thái của Giai Mỹ, do đó khi Giai Mỹ có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, ông ta gần như đều nắm rõ.
Hiện tại công ty rơi vào cảnh nguy nan, Lỗ Tương Dương cho rằng đây là một cơ hội tuyệt vời không thể bỏ qua.
Nhưng ông ta không hề hay biết lý do rời khỏi công ty của Mục Trung Hoa do đó mới cố gắng hết sức đề xuất ý tưởng của bản thân.
Trương Bảo Khôn lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta dựa lưng vào ghế với vẻ mặt nghiêm nghị.
Một lúc sau, Trương Bảo Khôn mới chậm rãi nói: "Các người đều ra ngoài đi, để tôi suy nghĩ một lát”.
Mọi người im lặng rời đi, Lỗ Tương Dương liếc mắt nhìn Trương Bảo Khôn thấy sắc mặt tái nhợt kia của ông ta giống như muốn nói gì đó nhưng rồi lại chần chừ, cuối cùng trầm mặc ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Trương Bảo Khôn mới thở dài thườn thượt, ông ta không thể hình dung ra làm thế nào Mục Trung Hoa lại có thể trở thành phó phòng của Giai Mỹ.
Nhưng một kẻ có ‘khứu giác’ nhạy bén như Trương Bảo Khôn đồng thời cũng cảm thấy đây cũng là một cơ hội cho bản thân.
Hiện nay công ty gần như đã lâm vào cảnh tuyệt vọng, các đối tác ban đầu đều cứng rắn chấm dứt hợp đồng, căn bản không còn chỗ trống để đàm phán nữa, công ty chắc chắn phải tìm được lối thoát.
Bản thân và Mục Trung Hoa tuy rằng ầm ĩ vô cùng không vui vẻ nhưng Mục Trung Hoa lại thích con gái của ông ta, dựa vào tầng quan hệ này, Trương Bảo Khôn cảm thấy việc đánh vào Giai Mỹ cũng không còn là vấn đề gì nữa.
Hơn nữa, Mục Trung Hoa có thể ngồi lên vị trí phó phòng của Giai Mỹ chứng tỏ anh có đủ năng lực và xứng đôi với con gái của ông ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân lúc đầu không tinh mắt phát hiện ra tài năng của anh ta mà thôi.
Thương trường căn bản không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, hiện tại cho dù bản thân phải kéo xuống thể diện của khuôn mặt già nua này cũng phải tới cầu xin Mục Trung Hoa.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Trương Bảo Khôn lập tức gọi trưởng phòng kinh doanh trở lại, hai người bắt đầu thảo luận trong phòng làm việc.
Mà Mục Trung Hoa lúc này đã chấp nhận hiện thực bản thân giờ đây đã là phó phòng tại Giai Mỹ, và bắt đầu nghiêm túc đi theo Khương Bảo Lai học hỏi kiến thức và kinh nghiệm trên phương diện này.
Cùng lúc đó trưởng phòng phòng kinh doanh tại công ty Logistics Đại Thông của Trương Bảo Khôn thường xuyên gọi điện mời anh ta dùng bữa.