Lục Hi cười nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy được hạng nhất”.
“Được”, Lưu Diệu lớn tiếng nói: “Đưa xe cậu lên đi, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát đến công viên Golden Sandy Beach của Tây Sơn”.
“Sắp bắt đầu rồi à?”, Lục Hi hỏi.
Lưu Diệu gật đầu nói: “Tối mai sẽ có sự kiện chúc mừng, sáng sớm ngày kia là bữa tiệc thác loạn, chuẩn bị hưởng thụ đi thôi”.
Lục Hi kích động gật đầu.
Lúc này, một chiếc xe vận tải thùng khác mở đuôi xe ra, Lục Hi lái xe mình đi vào trong đó.
Đàn em của Lưu Diệu chờ Lục Hi đi xuống thì cất cầu đi, cố định xe của Lục Hi trong thùng, sau đó hai chiếc xe vận tải chậm rãi đi ra ngoài dưới sự hộ tống của bốn chiếc xe con, hướng về phía công viên Golden Sandy Beach của Tây Sơn.
Mà đám Lục Hi thì ngồi lên một con xe thương vụ BMW của Lưu Diệu, chậm rãi đi ở phía sa.
Sau một đêm, đến sáng ngày hôm sau, mọi người đã đi xuống cao tốc, tới thủ phủ Tây Sơn, hạ cánh tại công viên Golden Sandy Beach cách phía đông thành phố Nguyên Thái hơn trăm mét.
Công viên này chiếm bảy ngàn mẫu, diện tích rất lớn, nơi này còn có một đoạn lịch sử, điển cố về việc đánh bại nhà họ Dương.
Đến cửa công viên, chỉ thấy có mấy chục người mặc đồng phục đi tuần tra xung quanh. Lưu Diệu đi xuống xe, đưa giấy chứng nhận ra, người đối diện đối chiếu một chút rồi cho đoàn xe của Lưu Diệu đi vào.
Đoàn xe chậm rãi đi vào trong, chỉ thấy trước mặt là sa mạc mênh mông vô bờ, đồi núi phập phùng không ngừng, thực sự rất hoành tráng.
Mà giờ phút này, họ cũng thấy rất nhiều đoàn xe giống mình đang tìm chỗ đóng quân.
Hơn một giờ sau, đoàn xe của Lục Hi đi sâu vào trong, tiến vào trạm dừng đầu tiên của sa mạc, hồ Bình La.
Đây là một hồ nước nhỏ rộng mười mấy mẫu, ở bên hồ đã có bảy, tám chục đoàn xe ở đây. Mọi người đang dỡ xuống chiếc xe, xây lều dựng trại, bắt đầu chuẩn bị.
Lưu Diệu tìm được một khu vực tương đối lý tưởng rồi dừng đoàn xe lại, bắt đầu hạ trại.
Mọi người xuống xe, mấy chục đàn em của Lưu Diệu bắt đầu mở xe vận tải ra làm công tác chuẩn bị.