Lúc này, Lục Hi xoay người ra tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên đuổi sát theo sau.
Tư Không Trích Tinh ở phía sau than thở một tiếng rồi cũng theo ra ngoài.
Anh ta muốn trốn đi, nhưng cái tên đầu sắt Lục Hi này cứng rắn không làm được gì. Chuyện do anh ta gây ra, trốn một mình sẽ bị hai tên kia cười nhạo.
Ba người ra cửa rồi lên xe của Vân Khả Thiên đi thẳng đến thành phố Thiên Lương tỉnh Túc Cam.
Thành phố Thiên Lương và thành phố Tây Kinh cách nhau hơn tám trăm cây số, lái xe mất khá nhiều thời gian.
Sau khi lên xe, Lục Hi bắt đầu ngủ, Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Hi ngủ say, anh ta âm thầm lắc đầu, anh ta nghĩ mà không hiểu sao gan đại ca mình lớn như vậy, đối diện với khiêu chiến của một tông sư, anh lại có thể ngủ ngon lành. Thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra trong chuyến đi này, đọc dường đi Tư Không Trích Tinh đều than thở, Vân Khả Thiên nghe mà thấy phiền.
Sau mười tiếng đồng hồ, xe đã xuống cao tốc thành phố Thiên Lương.
Lúc này, Lục Hi cũng tỉnh dậy, ba người ăn cơm tối, ở đây cách đền Tháp Nhĩ còn hơn một trăm cây số, vẫn phải đi thêm một khoảng nữa.
Cơm nước xong, Tư Không Trích Tinh vẫn rên rỉ than thở, Vân Khả Thiên quả thực không nghe nổi nữa, anh ta nói: “Xin anh đừng lải nhải nữa được không”.
Tư Không Trích Tinh nhìn Vân Khả Thiên, anh ta đáp: “Aiz, đại ca cố chấp, anh cũng cố chấp như vậy sao? Đối phương chính là tông sư đấy, các anh không biết sợ sao?”
“Sợ cái rắm, ông ta có thể ăn được tôi sao”, Vân Khả Thiên vừa lái xe, anh ta không vui nói.
Tư Không Trích Tinh lắc đầu nói: “Đừng tưởng anh là cậu chủ số một Tây Bắc, chọc vào tông sư cũng không có kết quả tốt gid đâu”.
“Người nhận khiêu chiến cũng không phải là tôi, tôi sợ cái đếch gì”, Vân Khả Thiên khinh thường nói.
Lúc này trời đã tối đen, ba người đang nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “Keng”, Vân Khả Thiên không cẩn thận đụng phải một chiếc Land Rover màu đen.
“Mẹ kiếp, nói cái méo gì, bây giờ thì tốt rồi”, Vân Khả Thiên dừng xe, anh ta oán trách.
Tư Không Trích Tinh cũng bất mãn nói: “Tự anh lái xe cơ mà, liên quan gì đến tôi”.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, xuống xem đi”, Lục Hi cau mày nói.
Ba người xuống xe, trên Land Rover cũng có bốn người ba nam một nữ đi xuống.
Ba người đàn ông ai cũng hùng hổ, người phụ nữ cũng vô cùng đẹp, chỉ là trên mặt mang theo đầy vẻ kiêu ngạo.
Ba người đàn ông thấy đám người Lục Hi xuống xe, bọn họ hùng hổ nói: “Con mẹ nó, lái xe kiểu gì đấy. Xe này bọn tao vừa mua chưa đến một tháng, mắt mày mù à”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền tức giận, anh ta ở Tây Bắc cũng tung hành ngang dọc, từ lúc nào lại bị người ta mắng mỏ như vậy.
Huống chi khi đối phương vượt xe đã xảy ra va chạm, hai người đều có trách nhiệm, vừa xuống đã mắng mỏ, Vân Khả Thiên cũng không phải dễ chọc.
“Nói ai mù hả? Ông đây thấy mày mới mù ý, vượt xe không nhìn đường à?”, Vân Khả Thiên mắng.
“Ơ hay, con mẹ nó mày thèm đòn hả?”, một tên đàn ông cao lớn giống như kẻ cầm đầu lắc cánh tay, gã gào lên nói với Vân Khả Thiên.