Nhưng Lục Hi nhìn thấy quả cầu thép đang gào thét lao đến, ngay cả mắt cũng không nháy, anh chỉ nhẹ nhàng chìa tay túm lấy hai quả cầu thép hung mãnh.
Chỉ thấy một tay anh cầm quả cầu thép trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, quả cầu thép liền biến thành phấn vụn rơi xuống đất.
Lần này, đừng nói đám người Tần Nguyên Cửu trợn tròn mắt, ngay cả Triệu Hoàng mặt cũng đầy khiếp sợ.
Thực lực này rõ ràng đã ở trên hắn ta.
Lúc này, Lục Hi nói: “Anh cũng tiếp một chiêu của tôi đi”.
Nói xong, Lục Hi ngồi trên ghế sofa, một quyền nhìn như tùy tiện đánh lên không trung.
Một quả đấm trong suốt được hình thành từ chân khí rời khỏi tay anh đánh về phía Triệu Hoàng.
Lập tức Triệu Hoàng kinh hãi, hắn ta cảm thấy trong quyền này bao hàm một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, không cẩn thận mình sẽ ngã xuống.
Hắn ta hét lớn một tiếng, hai tay chợt đặt ngang trước ngực, chân khí toàn thân cũng tràn về phía hai cánh tay, chỉ thấy hai cánh tay của hắn ta đột nhiên phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Lúc này, một quyền của Lục Hi đã đánh trên hai cánh tay Triệu Hoàng, hắn ta kêu gầm một tiếng. Trong nháy mắt hai cánh tay bị nổ mềm nhũn xuống, một quyền này vẫn không giảm lực đánh vào ngực hắn ta.
Triệu Hoàng hô lớn một tiếng, cả người bay rớt ra ngoài, đập vào vách tường phía sau, tạo ra một cái hố hình người trên tường, sau đó hắn ta từ từ rớt xuống đất.
Lúc này, đám người Tần Nguyên Cửu đã kinh ngạc đến mức không biết diễn tả tâm trạng mình ra sao nữa.
Ba tên thuộc hạ của Triệu Hoàng bao gồm cả tên Bạch Côn thường ngày hoành hành ngang ngược không chút kiêng kỵ đã bị Lục Hi dùng một chưởng đánh hộc máu.
Triệu Hoàng tiếng ác hiển hách cũng bị một quyền đánh hộc máu không chút ngoại lệ. Mấy người này một chiêu cũng không phải kẻ thù của anh, quả thật chẳng hề lợi hại gì.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Hi trong cung kính đã mang theo sợ hãi. Suy cho cùng , bọn họ đều là người bình thường, đâu có thấy qua thủ đoạn lợi hại như vậy. Bọn họ cảm thấy Lục Hi đáng sợ như quái vật.
Đúng lúc đó, Lục Hi đi tới bên cạnh Triệu Hoàng, một cước giẫm lên ngực hắn ta, anh chậm rãi nói: “Con mẹ nó, một võ giả nội gia mà cũng dám thu tiền của ông đây, tôi thấy anh chán sống rồi”.
Nói xong, chân Lục Hi nhẹ nhàng di chuyển.
Lập tức Triệu Hoàng kêu lên thảm thiết giống như giết lợn.
“Đại sư tha cho tôi, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ thôi”.
Lục Hi nghe xong liền cười lạnh: “Vậy anh nói cho tôi xem, sao mà vạn bất đắc dĩ vậy?”
Triệu Hoàng liền vội vàng giải thích.
Hóa ra mấy ngày trước có một kẻ thù ngày xưa của Triệu Hoàng tìm tới cửa.
Kẻ thù này tên là Triệu Hổ, năm đó cùng với hắn ta đều là anh cả ở Đô Thành, hai người tranh đấu nhiều năm, cuối cùng vẫn là Triệu Hoàng bản lĩnh cao hơn một nước, sau khi đánh Triệu Hổ bị thương, hắn ta liền biến mất.
Ai mà biết mười năm trôi qua, mấy ngày trước bỗng nhiên Triệu Hổ tìm tới cửa, dưới một chiêu liền đánh bị thương một mãnh tướng của hắn ta, võ thuật cực kỳ siêu đẳng.
Sau đó, hắn ta liền tuyên bố muốn hẹn chiến với Triệu Hoàng để đoạt lại vị trí anh cả Đô Thành, toàn bộ người ở đường phố khu Xuyên đều đã biết.
Mà Triệu Hoàng biết rõ thực lực của Triệu Hổ đã là cao thủ tiên thiên cao hơn hắn ta rồi. Hắn ta bất đắc dĩ chỉ đành nghĩ cách mời cao thủ thay mình ra mặt.