Sau khi Hoắc Tư Duệ đi, Lục Hi đến bên bờ hồ, anh lấy ngọc thạch vàng ra từ trong vị trí không gian, dùng bàn tay sắc như đao cắt phía trên.
Không bao lâu, năm cái trụ hình lục giác xuất hiện trước mặt Lục Hi.
Anh tiện tay ném mảnh vụn của ngọc thạch vàng vào vị trí không gian, chỗ vật liệu thừa có thể chế tạo một vài pháp khí nhỏ cho đám người Hoắc Tư Duệ đeo, ném đi cũng tiếc.
Ngay sau đó, Lục Hi bắt đầu dùng thần thức khắc lên trên trụ ngọc thạch vàng.
Phù Đồ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng kính nể không thôi với các loại phương pháp của Lục Hi.
Hắn ta cũng rất vui mừng, có chủ nhân như Lục Hi, đi theo anh sau này mình có thể sẽ càng thành công, mà không phải chỉ giới hạn trên con đường làm đại ca.
Lúc này, dưới thần thức của Lục Hi, trên trụ bắt đầu hiện ra một vài đường hoa văn phức tạp đan xen lẫn nhau, trông cực kỳ thần diệu.
Hơn một tiếng sau, một cái trụ mới được hoàn thành, trên trụ khắc đầy chữ giống như một di vật cổ.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng quát.
“Ẩn!”
Tất cả chữ trên trụ lập tức sáng lóe lên từng trận sáng chói, một lát sau ẩn vào trong ngọc thạch vàng, biến mất không thấy.
Lục Hi lau trán, bắt đầu khắc một trụ khác.
Cứ như vậy, khi anh khắc xong toàn bộ năm trụ thì đã là tám giờ sáng.
Lục Hi đặt toàn bộ trụ hoàn thành vào vị trí không gian, sau đó anh nói với Phù Đồ đã canh gác cả đêm: “Những ngày này anh căn dặn thuộc hạ nói rõ tình hình, khuyên can dễ nghe với các du khách đến trước đó, không cần thiết thì không cần dùng thủ đoạn, biết chưa?”
“Đã biết thưa anh Lục”.
Phù Đồ liền vội vàng gật đầu.
“Ừ, anh đi sắp xếp đi, tôi phải đi ăn cơm đã, đói mấy ngày rồi”.
Nói xong, Lục Hi lái xe đi ra ngoài tìm cơm ăn.
Quả thật là mấy ngày nay anh không ăn cơm, lại bôn ba mệt mỏi liên tục, thật sự là rất đói.
Ra khỏi Nam Hồ, anh tìm một tiệm ăn sáng bên ngoài đường phố, vừa đi vào gọi một đống đồ, Lục Hi liền ăn như hổ đói ăn.
Cơm nước xong xuôi, Lục Hi chuẩn bị trở về Nam Hồ làm công tác cuối cùng.
Chỉ là anh vừa nhìn xe của mình rồi bật cười.
Xe của anh đã bẩn không nhìn ra hình dạng gì, thực sự không thể nhìn nổi.
Lục Hi thở dài, anh lái xe đi tìm chỗ rửa.
Đi lòng vòng một hồi mới tìm thấy tiệm rửa xe.
Lục Hi dừng xe lại, chào hỏi một tiếng.
Nhưng trong tiệm đang có hai chiếc đang rửa, nhất thời liền không có thời gian.
Lục Hi lắc đầu, anh tự lấy một thùng nước, cầm cây lau nhà bắt đầu tự rửa.
Anh còn có việc, thật sự không muốn chờ.