Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Được rồi, ông tiếp tục tu dưỡng, mau sớm hồi phục thực lực, sau khi ông hoàn toàn hồi phục, chúng ta đến nơi đó xem xem, thân là chủ nhân của ông, tôi cũng nên báo thù cho ông mới phải”.
Burns nghe xong liền nói: “Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ sớm khôi phục thực lực”.
“Ừm, vậy cứ thế nhé, ông đi đi”.
Lục Hi ra lệnh, Burns lập tức mang bảy đại chấp sự đi về phía ao máu dưới tầng hầm.
Lực lượng huyết dịch màu vàng trong cơ thể ông ta vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, ở trong ao máu, cộng thêm sự trợ giúp của bảy đại chấp sự, ông ta mới có thể hấp thu luồng sức mạnh này và hồi phục thực lực một cách nhanh nhất.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành và nói: “Tôi thấy sắp cũng đến ngày Jenny sinh rồi, anh và cô ấy mau về nước đi, bố anh cũng rất lo cho anh”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy liền nói: “Cảm ơn anh Lục ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu anh Lục có căn dặn gì, Vân Vệ Hoành chết vạn lần cũng không chối từ”.
Lục Hi cười ha ha đáp: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, anh rất đặc biệt, chờ tôi thu xếp ổn thỏa chuyện bên này rồi quay về sẽ tìm anh, đến lúc đó chúng ta trò chuyện một chút”.
Lục Hi đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua, trên người Vân Vệ Hoành đã thức tỉnh một loại huyết mạch thượng cổ nào đó rất không tầm thường, chỉ là chính bản thân anh ta không phát hiện ra mà thôi, chờ sau khi anh quay về sẽ cố gắng thảo luận một chút, để ý kỹ thì Vân Vệ Hoành chắc hẳn sẽ là hạt giống tốt để tu luyện.
Vân Vệ Hoành nói: “Tất cả đều nghe theo lời anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Anh cũng quay về đi, tôi còn có việc ở đây”.
Vân Khả Thiên nghe xong, anh ta lập tức đáp: “Anh Lục nói gì thế, tôi biết anh phải đi chiến đấu với ác long, thân là người bạn người em của anh, tôi phải cống hiến một phần sức lực, làm sao có thể cứ như vậy trở về chứ”.
Lục Hi vừa nghe liền cười nói: “Mẹ nó anh cố gắng hết sức gì chứ, anh chỉ có thể làm chân sau cho ông đây thôi”.
Vân Khả Thiên nghe vậy, anh ta thở một hơi, một quyền đánh về phía ghế dựa cao ba thước bên cạnh mình.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, ghế dựa cao bị quyền phong của anh ta chậm rãi đổ xuống đất.
Vân Khả Thiên đắc ý thổi quả đấm của mình rồi nói: “Anh Lục, bây giờ tôi cũng không phải người bình thường nữa, đừng coi thường tôi nhé”.
Vân Vệ Hoành nhìn thấy cảnh này, quả thật anh ta không dám tin vào mắt mình, Vân Khả Thiên là em trai anh ta, em trai mình thế nào anh ta biết rất rõ, từ bao giờ Khả Thiên lại lợi hại như vậy?
Còn Lục Hi không nhịn được cười, anh cười lớn, mãi một lúc sau mới ngưng cười rồi nói.
“Con mẹ nó, chút năng lực này ngay cả một võ giả ngoại gia cũng không bằng, có cái gì phải phô trương chứ”.
Vân Khả Thiên nhất thời đỏ mặt, nhưng anh ta liền nói: “Tôi mặc kệ, khó khăn lắm mới được đi một chuyến, anh không thể đuổi tôi về, tôi muốn đi theo anh”.