Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bà ta yêu thích cảnh người khác phải van xin mình, chỉ như vậy mới mang đến cho bà ta loại cảm giác ưu việt, sự hưởng thụ như thụ cưỡi mây lướt gió đó khiến bà ta vô cùng đắm say.    

 

Mẹ của Cốc Tuyết nghe vậy thì nét mặt có hơi thay đổi nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên môi, không còn cách nào khác, bà biết người em gái này của mình sau khi gả cho người trong thành phố vẫn luôn chí khí cao và coi thường bản thân, tuy nhiên có việc cầu người phải nhún nhường ba phần, mẹ của Cốc Tuyết không tức giận mà nói:  

 

“Chị biết là rất khó để vào Cục Tài chính thành phố, nhưng Cốc Tuyết chỉ là muốn vào Cục Kiến trúc Cảnh quan, em xem thế nào, dù gì thì con bé cũng đứng thứ hai trong kỳ thi viết nên sẽ không quá khó đâu?”, mẹ của Cốc Tuyết đắn đo dùng từ nói với vẻ tươi cười,.  

 

“Chị à, cái này chị không hiểu. Bây giờ khắp nơi trong thành phố đều được trang hoàng, Cục Kiến trúc Cảnh quan từ lâu đã không còn là nơi nha môn trong sạch nữa, mà là một phòng đơn vị giàu có, làm sao có thể vào dễ dàng như vậy?", Trương Hà không hề khách sáo phản bác lại.  

 

“Cái này chị biết một chút, nhưng trình độ chuyên môn của Cốc Tuyết cũng rất tốt, bài thi viết lại đứng hạng hai, nếu cứ từ bỏ như vậy thì thật đáng tiếc, em và Tiền Phàm hiện tại cũng là lãnh đạo trong đơn vị, mạng lưới quan hệ cũng rộng, việc này thực sự còn mong hai em nhọc lòng giúp đỡ”.   

 

Mẹ của Cốc Tuyết tiếp tục cười nói.  

 

“Giúp đỡ là việc nên làm, nhưng số lượng tuyển chọn của Cục Kiến trúc Cảnh quan lần này chỉ có bốn người, ngoại trừ vị trí thứ nhất trong bài kiểm tra viết, còn lại về cơ bản đều đã được chú ý tới rồi, em thấy Cốc Tuyết lần này cứ gác lại đi, dù sao cũng còn trẻ tuổi, trước tiên hãy tôi luyện ngoài xã hội một năm, năm sau lại tiếp tục thi vào, tranh giành lấy hạng đầu trong bài kiểm tra viết, như vậy chúng em cũng thu xếp dễ dàng hơn”.  

 

Trương Hà nhàn nhạt đáp.  

 

Tuy từng câu từng chữ của Trương Hà đều lễ độ nhưng kỳ thực quanh quẩn một vòng vẫn không muốn giúp đỡ chuyện này. Suy cho cùng, muốn giúp đỡ thì bản thân phải ra sức, phải nợ ơn nghĩa của người khác, hơn nữa không chừng còn có thể làm mất lòng cấp trên nào đó muốn cũng có ý định nhét người vào.  

 

“Em và Tiền Phàm không thể giúp đỡ sao, các em không phải làm việc ở Cục tài chính sao? Thời đại này ông thần tài là lớn nhất, có phòng ban nào mà cần tiền mà không chạy tới Cục tài chính đâu? Thực sự không thể nghĩ ra cách nào?”, mẹ của Cốc Tuyết nghe xong lời này không khỏi có chút nóng vội.  

 

Nghe đến đây Tần Lam rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà vỗ bàn quát: “Đủ rồi”.  

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt lên người cô.  

 

Cốc Tuyết thì giật mạnh góc áo của Tần Lam, mang theo chút sợ hãi hét lên: “Chị Lam”.  

 

“Đừng sợ”, Tần Lam tức giận đùng đùng nói: “Uổng công cho Cốc Tuyết còn gọi bà một tiếng dì, bà không giúp đỡ cũng coi như xong, vậy mà còn chanh chua cay nghiệt như vậy, làm việc ở Cục tài chính thì tài giỏi lắm à?”   

 

Trương Hà nghe vậy lập tức giận tím mặt.  

 

Đang muốn hưởng thụ cảm giác ưu việt khiến bà ta thư thái này lại bị người khác bất ngờ cắt ngang, bà ta có thể không phẫn nộ được sao?  

 

Chỉ thấy bà ta vươn tay chỉ vào Tần Lam, nghiêm giọng nói: “Cô là cái thá gì, đây là việc của gia đình chúng tôi, cần cô tới quản sao, còn không cút ra ngoài cho tôi”.  



Dưới cơn thịnh nộ ngút trời, mắng xong Tần Lam còn chưa hả dạ, Trương Hà còn quay sang nói với chị gái của mình: “Chị nhìn mình xem, Cốc Tuyết đều quen biết với hạng người gì rồi, không có tố chất như vậy, dựa vào nó cũng muốn vào làm việc trong phòng ban chính phủ, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK