Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi lên tầng.
Trên tầng 2, Lục Hi lấy vạc Bàn Long ra thưởng thức một hồi rồi bắt đầu nhập định, nghiên cứu thuật luyện đan của Bão Phác Tử.
Ý thức thứ hai của anh nhanh chóng phân tính và sắp xếp những thông tin mà Bão Phác Tử để lại cho mình.
Lục Hi phát hiện, khi nhập định, tốc độ vận hành của ý thức thứ hai sẽ tăng mạnh, cho nên anh chọn cách này.
Cứ như vậy cho đến sẩm tối thì điện thoại Lục Hi vang lên.
Nhìn thấy là Ngư Bạch gọi, Lục Hi bèn bấm nghe.
“Anh Lục, chào anh”, điện thoại truyền ra giọng nói thanh thúy của Ngư Bạch.
“Chào cô”.
“Anh Lục, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không?”
“Người đẹp mời ăn cơm thì đương nhiên là rảnh”, Lục Hi cười đáp.
“Vậy thì tốt quá, bảy rưỡi tại nhà hàng Tô Tứ nhé?”, giọng nói của Ngư Bạch trở nên vui vẻ.
“Được, tôi sẽ đến”, Lục Hi đáp.
“Vâng, tôi sẽ chờ anh Lục”, Ngư Bạch nói.
“Ừm, chúng ta đều là thanh niên, có cần xưng hô khách sáo vậy không?”, Lục Hi cảm thấy không quen với cách xưng hô của Ngư Bạch.
Tiếp xúc với người trẻ thì nên thoải mái tinh thần, cứ xưng hô tôn kính này nọ quá là xa lạ.
“Vậy tôi gọi anh là anh Lục Hi nhé?”, Ngư Bạch cười.
“Không thành vấn đề, chốt vậy nhé”, Lục Hi nói xong thì cúp máy.
Ngư Bạch mời anh ăn cơm là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Hi, cho nên cũng không từ chối. Nếu không cho cô ta cơ hội cảm ơn thì e là cô ta sẽ thấy không yên lòng.
Nhìn đồng hồ đã gần đến bảy giờ, Lục Hi đi rửa mặt rồi xuống tầng.
Tư Không Trích Tinh đã không còn ở đó nữa.
Lục Hi lắc đầu, một mình đi ra ngoài, lái con xe cũ đến nhà hàng Tô Tứ.
Vốn dĩ anh thấy Ngư Bạch nói là có hai người, nên định rủ cả Tư Không Trích Tinh đi cùng, thế nhưng không biết cái tên này đã chạy đi đâu, nên Lục Hi đành đi một mình.