"Này cô kia, làm ăn mày còn hơn là làm gái tiếp bia, nói cho sang thì là gái tiếp bia chứ nói thẳng ra thì cũng chỉ là gái điếm, còn không biết tự xấu hổ?"
Vân Khả Thiên là người có gia giáo, bình thường không biết mắng người, đây là lần đầu tiên anh ta nổi trận lôi đình mà nói ra những lời bẩn thỉu như vậy, nhưng xem ra hiệu quả cũng không tệ. Vương Hiểu Du đã tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
“Trường Giang, anh ta mắng em”, Vương Hiểu Du giậm chân quay sang méc Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang rất yêu thích Vương Hiểu Du. Thời cấp 3 gã từng theo đuổi Vương Hiểu Du trong đau khổ rất lâu nhưng Vương Hiểu Du là hoa khôi của trường cho nên chỉ cảm thấy đứa nghèo hèn như gã rất chướng mắt.
Cô ta chỉ thích kết giao với những công tử nhà giàu bên ngoài trường, nhưng đáng tiếc mấy công tử đó chỉ quen cô ta cho vui mà thôi, khi chơi chán liền vứt bỏ cô ta không thương tiếc.
Chỉ có Mạnh Trường Giang vẫn không bỏ cuộc, luôn hy vọng một ngày Vương Hiểu Du sẽ nhìn đến mình, cho dù phải làm người dự bị thì gã cũng sẵn sàng.
Nhưng cho tới khi tốt nghiệp cấp 3 thì Vương Hiểu Du vẫn luôn phớt lờ gã.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì gã không thi đại học mà bắt đầu lăn lộn kiếm sống cho nên cũng mất liên hệ với Vương Hiểu Du.
Cách đây không lâu gã lừa được 6 triệu của Trần Binh, sau đó vì chuyện vay tiền mà gần đây gã liên tục đến khách sạn 5 sao Tinh Huy cùng với Trần Lôi và Ngụy Văn Bách để ăn chơi đàng điếm.
Lần thứ 2 tới đây gã thật sự rất ngạc nhiên khi biết Vương Hiểu Du là một gái tiếp rượu ở đây cho nên liền vui mừng gọi cô ta lên tiếp.
Vương Hiểu Du cũng không thi đại học nhưng không muốn về nhà sống ở nông thôn cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền ra lăn lộn kiếm sống ở đường Bảo Phong.
Cô ta không muốn đi làm mà bản thân cũng không có kỹ năng gì đặc biệt cho nên chỉ có thể làm gái tiếp rượu, thường xuyên làm việc ở các phòng karaoke ôm, tiếp xúc với rất nhiều người giàu có và cảm thấy cuộc sống này rất dễ dàng thoải mái.
Sau khi gặp lại Mạnh Trường Giang cô ta đã rất ngạc nhiên khi biết đứa bạn nghèo hèn một thời đã trở thành một người giàu có cho nên liền dựa dẫm lấy gã.
Thấy hoa khôi trường học trước đây từng phớt lờ mình bây giờ lại ngoan ngoãn phục tùng mình, Mạnh Trường Giang cảm thấy hết sức thỏa mãn cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Nghe Vương Hiểu Du nói, sắc mặt Mạnh Trường Giang ngay lập tức tối sầm lại.
"Trần Binh, anh có thể vu khống tôi nhưng bạn của anh không được xúc phạm bạn gái của tôi. Mau bảo anh ta xin lỗi Hiểu Du, nếu không thì anh cứ chờ gánh lấy hậu quả".
"Ha ha ha ha".
Lục Hi lúc này mới bật cười nói: "Con mẹ nó, một thằng lừa đảo, một con chim trĩ, còn có mặt mũi bảo người ta phải xin lỗi, hai người đúng là xứng đôi".
Mạnh Trường Giang biến sắc, lập tức nói: "Thằng kia, mày nói ai lừa đảo, mày nói rõ ra xem!"
Ngụy Văn Bác đang ở đây, nếu để cho Ngụy Văn Bác biết được gã là một kẻ lừa đảo thì khoản vay của gã rất có thể sẽ không được thông qua, chuyện này gã không thể để yên được.
"Chuyện mày lừa Trần Binh sáu triệu thì mày nói sao?", Lục Hi lạnh lùng nói.
Mạnh Trường Giang cười nói: "Mày nói tao lừa anh ta sáu triệu, vậy có chứng cứ gì không?"