Lục Hi sầm mặt, chậm rãi nói tiếp: “Tôi nghe Mục Trung nói lúc đó ông đuổi anh ấy ra khỏi công ty, còn nói anh ấy có âm mưu gây rối đối với con gái ông, mưu đồ cướp đoạt gia sản của nhà ông, ly rượu này sợ rằng không dễ dàng uống xuống như vậy đâu?”
Trương Bảo Khôn nghe được lời này của Lục Hi lập tức đỏ bừng khuôn mặt, ngượng ngừng cười đáp: “Đó chỉ là đùa giỡn với Trung Hoa mà thôi, thực ra, tôi vẫn rất coi trọng mối quan hệ giữa cậu ấy và Nguyệt Nguyệt”.
Trương Bảo Khôn lời thề son sắt.
Mục Trung Hoa nghe vậy sắc mặt liền ánh lên niềm hân hoan, vừa muốn nói chuyện lại bị một cái nháy mắt của Lục Hi chặn đứng lại.
Mà Lục Hi lại từ tốn nói: “Chủ tịch Trương, người ngay thẳng không làm việc mờ ám, trong lòng mọi người đều hiểu rõ tình huống lúc đầu thế nào, rượu này không vội uống, chúng ta vẫn là nên nói rõ mọi chuyện đi”.
Lục Hi biết Trương Bảo Khôn thực sự đã cùng đường bí lối, hôm nay họ nhất định phải xác định được chuyện của Mục Trung Hoa và Trương Nguyệt Nguyệt, hơn nữa còn phải do chính miệng Trương Bảo Khôn thừa nhận.
Mà những lời này không thể để Mục Trung Hoa nói ra, vì vậy anh cũng chỉ đành đảm nhận vai người ác này.
Lục Hi nói xong Trương Bảo Khôn cũng gượng gạo đặt xuống ly rượu trong tay.
Tuy ông ta không biết quan hệ giữa Lục Hi và Mục Trung Hoa là gì, nhưng thấy dáng vẻ không hé một lời kia của Mục Trung Hoa thì Lục Hi này chính là người đại diện phát ngôn rồi.
Sau một hồi suy nghĩ Trương Bảo Khôn cũng hạ quyết tâm nói thẳng, tình trạng của công ty không cho phép ông ta trì hoãn thêm nữa.
Lúc này chỉ thấy Trương Bảo Khôn chậm rãi ngồi xuống và nói.
“Kỳ thực lúc đầu tôi có chút hiểu lầm với Trung Hoa, thái độ cũng không tốt lắm, tôi phải thừa nhận sai lầm này, hôm nay tôi tới đây, thứ nhất là để xin lỗi Trung Hoa, tiếp đó chính là muốn nói về chuyện giữa cậu ấy và Nguyệt Nguyệt, sau khi sự việc xảy ra, tôi cũng đã cẩn thận hỏi qua Nguyệt Nguyệt, thời gian hai đứa quen biết cũng không ngắn, hơn nữa Nguyệt Nguyệt cũng nói rồi, hai đứa quả thực thật lòng yêu nhau, cậu ấy không cũng không hề hay biết thân phận của con bé, là do tôi lúc đầu đã suy nghĩ quá nhiều về điểm này, trước khi tới tôi cũng đã trò chuyện hỏi ý kiến Nguyệt Nguyệt, nếu Trung Hoa không có vấn đề gì, hai đứa có thể chọn thời gian mà định mối hôn sự này”.
Mục Trung Hoa nghe vậy mặt đỏ bừng vì kích động, khẩn trương đưa mắt nhìn hướng Lục Hi.
Việc này thuận lợi như vậy thực sự khiến anh có chút bất ngờ, anh vốn còn đang nghĩ, Trương Bảo Khôn có thể lợi dụng Trương Nguyệt Nguyệt để ép buộc bản thân, đến lúc đó anh ta thực sự không biết phải đối phó thế nào.
Nhưng trong thâm tâm Lục Hi cũng hiểu rõ công ty của Trương Bảo Khôn rơi vào cảnh khốn khó khiến ông ta cũng không thể trì trệ thêm được nữa, nếu dùng Nguyệt Nguyệt tới bắt ép Mục Trung Hoa, chừng nào Mục Trung Hoa còn chưa bị lay chuyển, công ty của ông ta liền đặt dấu chấm hết, được không bù mất.