Dưới sức mạnh của cự long mà con quỷ tượng đá này vẫn cứng rắn như thế, đúng là khó đối phó.
Lục Hi nghĩ vậy, nhưng động tác thì không dám chậm trễ chút nào. Anh bổ liên tục mấy búa về nó, khiến con quỷ này phải lui về sau, ngay sau đó thì lấy cây thương rồng từ không gian ra.
Lúc này, quỷ tượng đá đã mạnh mẽ xông tới, Tề Tuyết Phong cùng đám thuộc hạ của Barthes đã sợ đến mức tái mét mặt mày. Bọn họ có khi nào nhìn thấy những thứ như vậy đâu chứ, đúng là quá đáng sợ.
Còn Khắc Tẩm tuy rằng kinh hãi nhưng vẫn có thể giữ được sự trấn định, đứng phía sau Lục Hi, chuẩn bị tiếp ứng cho anh bất kỳ lúc nào.
Lúc này, Lục Hi lại hét lớn một tiếng, cây thương rồng bay tới một con quỷ tượng đá, bổ mạnh xuống.
Một tiếng “phanh” nữa vang lên, nửa thân của quỷ tượng đá bị đánh vỡ nát, lảo đảo ngã xuống.
Lục Hi mỉm cười, uy lực của cây thương rồng quả nhiên là khác biệt, mạnh hơn cả khí binh của anh. Xem ra thứ đồ này rất hữu dụng khi đối đầu với đám quái vật.
Sau đó, cây thương rồng trong tay Lục Hi không ngừng bổ xuống, còn anh thì đứng yên ở đầu cầu, không chút di chuyển.
Cứ như vậy, cây thương rồng trong tay Lục Hi liên tục di chuyển, quỷ tượng đá lần lượt ngã xuống, còn anh cũng thỉnh thoảng bị móng tay dài của quỷ cứa vào.
Nhưng tính kháng của thân thể Lục Hi có thể so với cự long, những con quỷ tượng đá này không gây được thiệt hại thực chất nào cho anh cả, mà chỉ bị xước xát ngoài da thôi.
Nhưng qua một lúc lâu, sắc mặt của Lục Hi đã nhiễm màu xanh lá cây.
“Đệch mọe, có độc à?”
Lục Hi chửi thề một tiếng, đám quỷ tượng đá này khó đối phó quá, không những có số lượng vô giới hạn và lại còn có độc. Cũng nhờ Lục Hi có thể chất và tính kháng của cự long nên mới kiên trì được đến giờ.
Nếu là người khác thì e là đã ngã gục rồi.
Nhìn quỷ tượng đá cứ liên tục xuất hiện, Lục Hi thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, bắt đầu chiến đấu.
Ác chiến hơn một tiếng sau, thi thể của đám quỷ tượng đá đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Khi Lục Hi vung thương long ra thì lại không thấy gì, hóa ra là đã không còn quỷ tượng đá nữa.
Lúc này, Lục Hi ngồi bệt xuống đất, chửi thề: “Đkm, chúng mày đến tiếp đi tao xem nào, mọe chúng mày”.
Nhìn Lục Hi đang chửi thề ầm ỹ dưới đất, Tề Tuyết Phong cùng năm học sinh đều mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân run rẩy.
Suốt một tiếng đồng hồ ban nãy bọn họ gần như là nín thở, chỉ sợ Lục Hi không chịu được thì đám quỷ kia sẽ vồ tới.
Bọn họ khéo còn không đủ cho mấy con quỷ kia nhét kẽ răng ấy chứ.
Lúc này, Khắc Tẩm nói với Lục Hi đang ngồi dưới đất, sắc mặt xanh lè: “Anh Lục, anh có sao không?”
“Tôi không sao, nghỉ một lúc là được”, Lục Hi thở đứt quãng nói.