Tất cả những điều này Lục Hi đều thấy ở trong mắt, anh chỉ lén cười, không có nói thêm gì.
Trương Ngọc Kỳ cho anh cảm giác có chút đáng yêu trong sự thẳng thắn, tính cách cô ta rất tốt. Đây cũng chỉ là thuận tay, giúp đỡ cô ta vượt qua cửa ải khó cũng không phải việc khó gì.
Với anh đây không phải là việc khó, nhưng với Trương Ngọc Kỳ mà nói, điều này tương đương với cứu mạng cô ta.
Cô ta gần như đã cùng đường bí lối.
Hiện tại dựa vào Hoắc Hướng Anh, tham gia diễn xuất một tác phẩm với đầu tư quy mô lớn, cuộc sống của cô ta sẽ hoàn toàn thay đổi, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tâm tình của cô ta kích động thế nào có thể tưởng tượng được.
Lúc này Nhan Phi Hoa cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nói với Lục Hi: “Quả nhiên là anh, tôi còn tưởng mình đang gặp ảo giác”.
“Thực xin lỗi, sự việc có chút đặc biệt, cô đừng để ý”, Lục Hi có chút ngượng ngùng đáp.
“Không sao, chỉ cần có thể được gặp lại anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi”, Nhan Phi Hoa cười nhạt.
Đúng lúc này, gừng càng già càng cay như Hoắc Hướng Anh bỗng nhiên nói với Lục Hi: “Cậu Lục, cậu xem, có cần phải nghỉ ngơi một lát không?”
Lục Hi nghe vậy liền cười đáp: “Cũng được, giúp tôi chuẩn bị một căn phòng, là loại có thể múa cột ấy”.
Hoắc Hướng Anh thoáng sửng sốt, đè nén lại ý cười dưới đáy lòng nói: “Không vấn đề cậu Lục, sảnh lớn trên lầu năm căn biệt thự này của tôi là một sảnh đa chức năng, cậu cứ việc vui chơi thỏa sức”.
Trương Ngọc Kỳ nghe được lời này thì ‘soạt’ cái gương mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai.
Lục Hi thầm cười trong lòng, giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh lại nhiệt tình nói: “Tôi đưa cậu Lục lên đó”.
Lục Hi gật đầu, đứng dậy nói với Trương Ngọc Kỳ: “Đi thôi, còn đợi gì đó?”
Trương Ngọc Kỳ thoáng chốc rơi vào cảnh ngồi không được, đứng cũng không xong, trên mặt tràn ngập nét ngượng ngùng.
Hoắc Hướng Anh thấy một màn này thì làm ra tư thế mời, đi ở phía trước dẫn đường, Lục Hi liền đi theo sau.
Trương Ngọc Kỳ thì buồn bực không yên, đưa mắt nhìn dáng vẻ mấy ông lớn ở bên từng người đều đang kìm chế bật cười khiến cô ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ, đành nhanh chóng đứng dậy theo sau Lục Hi.
Thay vì ngây ngốc ở lại đây, còn không bằng đi theo Lục Hi, cùng lắm thì nhảy múa cho anh xem, anh còn có thể thế nào?
Ba người lần lượt một trước một sau rời đi, mà trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Phi Hoa không biết từ lúc nào đã lăn dài hai hàng nước mắt nóng hổi.
Cô ta một lòng hướng về Lục Hi nhưng anh lại làm chuyện như vậy ngay trước mặt cô khiến trái tim cô ta như vỡ vụn.
Lục Hi lúc này đã bước chân lên tầng năm lại thở dài một hơi.
Anh đương nhiên cảm nhận được tâm tư của Nhan Phi Hoa.