“Cậu Vân, đừng lấy thân phận của cậu ra để gây sức ép với tôi, bệnh viện là nơi cứu chữa chăm sóc người bệnh, không phải chuyện đùa, hơn nữa, trong việc này bệnh viện chúng tôi cũng không có làm gì không thích đáng với cậu ta, cho dù bố cậu tới, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm”.
Viện trưởng Trương nói xong, liền nói với hai bác sĩ phía sau: “Hai người ở lại đây, gọi bảo vệ tới, đây là bệnh viện, mạng người vô cùng quan trọng, ai cũng không được làm càn”.
Hai bác sĩ đáp lại một tiếng, đứng ở cửa, đồng thời thông báo cho bảo vệ, còn viện trưởng Trương xoay người rời đi.
Lúc này, Vân Khả Thiên, Lục Hi cùng Tần Lam đều ngẩn người.
Ông già này vậy mà đến Vân Khả Thiên cũng không nể mặt, còn nói ngay cả Vân Thắng Quốc đến cũng không thay đổi ý kiến, tính tình cũng khá nóng nảy đó.
Lục Hi âm thầm lắc đầu, viện trưởng Trương này thật cứng đầu, anh thật sự cũng không có cách nào khác, không thể cưỡng ép đi vào chữa trị cho Tư Không Trích Tinh, sợ rằng như vậy sẽ gây náo loạn trong bệnh viện.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng lắc đầu nói: “Tên này ỷ là đệ tử của Diệp Phùng Xuân, tính tình nóng nảy, không nể nang ai, nhưng quả thực có năng lực về y thuật, danh tiếng ở Tây Kinh rất tốt”.
Lục Hi nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ nói: “Ông ta là đệ tử của Diệp Phùng Xuân?”
“Đúng vậy, khá có tiếng ở Tây Bắc”, Vân Khả Thiên nói.
Lục Hi liền cười nói: “Vậy thì việc này dễ giải quyết rồi, đợi tôi gọi điện thoại”.
Sau đó, Lục Hi lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hoắc Tư Duệ, nói chi tiết cho Hoắc Tư Duệ biết tình hình ở đây, sau đó nhờ cô liên lạc với Diệp Phùng Xuân, bảo ông ta gọi điện thoại cho người đệ tử này của ông ta.
Lục Hi gọi điện thoại xong, nói với Vân Khả Thiên và Tần Lam: “Nghỉ ngơi chút đi, đoán chừng một lát nữa sẽ có kết quả”.
Nói xong, Lục Hi xoay người ngồi lên ghế nghỉ ở hành lang, Vân Khả Thiên và Tần Lam biết Lục Hi đã có sắp xếp, cũng ngồi xuống, Lục Hi rất có bản lĩnh, bọn họ tin nếu đã có sắp xếp, việc này sẽ không còn vấn đề gì nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mấy người ở bên nhau gần nửa năm, đều có tình cảm với nhau, nhìn thấy Tư Không Trích Tinh bị thương nặng như vậy, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ba người ngồi ở đó lặng lẽ chờ đợi, lúc này có hai nhân viên bảo vệ đi đến đứng ở cửa ICU, Lục Hi nhìn thấy liền lắc đầu.
Chờ một lúc vẫn chưa có tin tức gì, Lục Hi có chút buồn bực nhìn ngó chung quanh.
Lúc này, ánh mắt của anh đảo qua một tấm biển quảng cáo bằng kính ở phía đối diện, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì từ trong ảnh phản chiếu anh nhìn thấy Vân Khả Thiên nắm tay Tần Lam, Tần Lam cũng không cự tuyệt, đối với Lục Hi mà nói, điều này còn thần kỳ hơn là nhìn thấy thiên tiên độ kiếp.
Khi nào mà nữ khủng long bạo chúa này lại có một mặt dịu dàng như vậy, khoảng thời gian mình không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Lục Hi quay đầu nhìn về phía Tần Lam, Tần Lam bị Lục Hi nhìn đến sởn tóc gáy, chột dạ lặng lẽ giãy khỏi tay Vân Khả Thiên, nói: “Anh nhìn cái gì?”