Lục Hi đã đưa ra chủ ý, tay của tên tóc vàng này, anh chặt chắc rồi, năm lần bảy lượt khiêu chiến, mình không xả giận cho anh em của mình thì còn gọi gì là anh em.
Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói trầm dày quát lên: “Dừng tay lại cho tao”.
Sau đó ở cửa có một tên đầu trọc thân hình cao lớn, vẻ mặt hung ác, phía sau còn có vô số đàn em, đang chậm rãi đi về phía sàn nhảy.
Tên tóc vàng vừa nhìn cứ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng khóc hét nói: “Đại ca cứu tôi, người này muốn giết tôi”.
Lục Hi quay đầu nhìn, chỉ thấy người đi đến bước chân ung dung, vẻ mặt vô cùng tự tin, đang đi về phía mình.
Phía sau hắn có đến gần một trăm tên đàn em, người nào cũng cầm hung khí, bao vây đám người Lục Hi.
Mục Trung Hoa và Trình Học Phong thấy vậy, vội vàng lại gần Lục Hi, hình thành một hình tam giác, bảo vệ Trương Nguyệt Nguyệt ở giữa.
Lúc này, Trương Nguyệt Nguyệt thấy trận thế này, hai chân run lên, nhà cô ấy kinh doanh buôn bán, cô ấy lại là con gái, chưa từng tiếp xúc với những người trên giang hồ, nên vô cùng kinh sợ.
Trong phút chốc, đám người Lục Hi bị bao vây chặt, tên tóc vàng lại tỏ vẻ mặt đắc ý, gào lên với Lục Hi: “Mẹ kiếp, cho mày hống hách, bây giờ lão đại của bọn tao đến rồi, xem mày có thể hống hách đến lúc nào”.
Lục Hi nghe vậy, ném dao bầu trong tay xuống, lại châm một điếu thuốc.
Sắc mặt Mục Trung Hoa, Trình Học Phong và Trương Nguyệt Nguyệt đều cực kỳ khó coi.
Khí thế của người này không tầm thường, vừa nhìn là biết nhân vật lớn trong giới giang hồ, đám thuộc hạ mà hắn đưa đến, người nào cũng đầy sát khí, đám nhân viên phục vụ kia không thể sánh bằng, chắc chắn không dễ chọc vào.
Chỉ dựa vào một mình Lục Hi, chắc chắn không phải là đối thủ, lại thêm hai người bọn họ, trước mặt nhiều người như vậy giống như không có, lần này thực sự gây rắc rối lớn rồi.
Lúc này, hai người đã hối hận, sao lại đến quán bar này, bây giờ phải làm thế nào.
Đặc biệt là Mục Trung Hoa, trong lòng vô cùng ân hận, nếu chỉ có ba người bọn họ thì cũng không sao, cùng lắm là chịu đòn một trận, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể giết mình, dù sao cũng không có mối thù giết cha, nỗi hận cướp vợ.
Nhưng có Trương Nguyệt Nguyệt ở đây thì khác, lỡ như đám người này nổi lòng xấu xa với cô ấy, thì phải làm thế nào, nếu Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện, cả đời Mục Trung Hoa cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lúc này, lão đại Triệu Thâm Hải của khu Nam Thành chậm rãi đi đến trước Lục Hi.
Lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau, hắn đã nhận được điện thoại, sau đó trên đường gọi đi mấy cuộc, đợi khi hắn đến cửa, nơi này đã có gần trăm thuộc hạ tập trung, đều là thuộc hạ đắc lực của hắn.
Đây chính là thực lực, thể diện của hắn, ở khu Nam Thành, hắn có thể làm đến vị trí lão đại, có được sự công nhận của anh Đồ, cũng không phải chỉ là hư danh.
Nhìn Lục Hi hút thuốc lá, Triệu Thâm Hải trầm giọng hỏi: “Là cậu gây chuyện ở địa bàn của tôi phải không?”