Giọng điệu của Hoắc Tu Chi thản nhiên mà nho nhã, thể hiện ra là một người vô cùng lịch thiệp.
Tuy nhiên sắc mặt của Hoắc Tư Duệ nháy mắt thay đổi, không nói lời nào liền vung tới một bạt tai.
“Bốp”.
Tiếng bàn tay vỗ vào bề mặt giòn giã vang lên, Hoắc Tu Chi trực tiếp bị đánh tới chết lặng.
“Anh Lục là người anh có thể khoa tay múa chân sao?”, khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tư Duệ tối sầm lại.
Hoắc Tu Chi che mặt, hồi lâu mới hoàn hồn.
Em họ vậy mà tát mình ngay trước mặt nhiều người như vậy chỉ vì tên đàn ông lôi thôi này?
Hoắc Tu Chi thực sự không dám tin tưởng.
Mà hai người Lư Kiến Bình, Dương Di Văn cũng choáng váng.
Lúc này Hoắc Tư Duệ quay sang hỏi han Lục Hi: “Anh Lục, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao”, Lục Hi lắc đầu.
Hoắc Tư Duệ nhận được đáp án này mới yên tâm phần nào, sau đó một lần nữa nhìn hướng Hoắc Tu Chi: “Tôi tuyên bố anh bị khai trừ từ ngay hôm nay, lập tức cút khỏi tập đoàn Giai Mĩ, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nào nữa”.
Lục Hi là người có ân lớn với nhà họ Hoắc, anh không những cứu vớt nhà họ Hoắc đang trên bờ vực phá sản, còn giúp nhà họ Hoắc trở thành gia tộc nổi bật tại Hoa Hạ, cô tuyệt đối không cho phép người nhà họ Hoắc có bất kỳ biểu hiện thiếu tôn trọng nào với anh, dù chỉ là nhỏ nhất.
Ngay cả khi Hoắc Tu Chi là anh họ của cô, là người có thành tích học tập xuất sắc, nhân tài của tập đoàn cũng không được phép.
Còn Hoắc Tu Chi khi nghe được câu nói này quả thực không dám tin vào tai mình, vì tên đàn ông này, em họ không những tát hắn ta mà còn muốn đuổi hắn, quả thực không thể tưởng tượng được.
“Em họ em hãy nghe anh nói”.
Hoắc Tu Chi lấy lại bình tĩnh vội vàng giải thích.
“Bọn anh chỉ là có chút hiểu nhầm nhỏ…”
Hoắc Tu Chi còn chưa nói dứt câu, Hoắc Tư Duệ đã cắt lời.
“Không cần nói nữa, bất cứ người nào bất kính với anh Lục đây đều không được phép ở lại tập đoàn Giai Mĩ này nữa, anh cũng không ngoại lệ, cút ngay đi”.
Nghe được câu này Hoắc Tu Chi mới hiểu em họ không phải chỉ đang nói suông, trái tim hắn lập tức như bị bóp nghẹt mà hoảng hốt.
Nếu hắn bị khai trừ khỏi tập đoàn Giai Mĩ, danh tiếng sẽ hoàn toàn bị quét sạch, muốn tìm kiếm một phần công việc tương tự trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.
Chẳng có doanh nghiệp nào muốn tuyển dụng một người bị khai trừ khỏi tập đoàn Giai Mĩ như hắn, đây chắc chắn là vết nhơ lớn trên lý lịch của hắn ta.
Hơn nữa, một khi hắn bị khai trừ, kế hoạch lấy cả người và tiền tài cũng trở thành bóng nước, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phần đời còn lại của hắn ta.
“Em họ, em không thể khai trừ anh mà, anh thế nhưng là anh họ của em đó”, trong cơn hoảng loạn, Hoắc Tu Chi chơi chiêu bài tình thân.
Hoắc Tư Duệ thấy vậy sắc mặt lập tức lạnh băng, ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu.
Miwa Nozaki, người vẫn luôn đứng trên trên lầu và theo dõi động tĩnh phía dưới ngay lập tức bước xuống.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ lại nói với Hoắc Tu Chi: “Anh tự mình cút hay là tôi kêu người tới ném anh ra ngoài đây?”
Cả gương mặt Hoắc Tu Chi đã tái mét, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.