“Cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện”.
Võ giả tiên thiên chỉ xếp sau tông sư, đã là cao thủ cực kỳ hiếm gặp trong giới võ đạo rồi, đã vậy còn là cao thủ tiên thiên chỉ mới hai mươi tuổi, có thể nói là kinh hãi thế tục.
Bao nhiêu võ giả cặm cụi cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới tiên thiên, cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi là sự tồn tại cỡ nào cơ chứ.
Đáng sợ nhất là người này có khả năng trưởng thành vô hạn, dù sao thì người ta mới hai mươi tuổi, có khả năng sẽ tấn cấp lên tông sư.
Một khi tấn cấp lên tông sư, người này sẽ trở thành sự tồn tại siêu nhiên, sở hữu thân phận vô cùng tôn quý, địa vị, tiền tài, danh lợi, ùn ùn kéo tới.
Thế nhưng, những thứ này chỉ là thứ yếu thôi, nghe nói tuổi thọ của tông sư đạt có thể tới hai trăm tuổi, gấp rưỡi người bình thường, có rất nhiều thời gian để tận hưởng mọi thứ của cuộc sống.
Đây cũng là lý do tại sao tông sư trở thành mục tiêu chung của tất cả võ giả.
Vả lại, trong bài đăng có nói, vị cao thủ tiên thiên tên Hoàng Chân này đã tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Hoàng, đồng thời còn khiêu chiến với một kẻ thù, thời gian là giờ Tý của ba ngày sau, địa điểm ở Nam Hồ.
Có thể được cao thủ tiên thiên hẹn đánh một trận thì thực lực chắc chắn cũng không tầm thường, ai nấy tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào mới xứng đáng được cao thủ tiên thiên tiền đồ vô lượng này khiêu chiến, còn đường hoàng công bố rộng rãi, mời đồng đạo tới xem.
Lượt người theo dõi bài đăng này càng lúc càng nhiều, dần biến thành một điểm nóng.
Sau khi xem xong, Lục Hi thoát khỏi diễn đàn.
Đối với hành động của Hoàng Chân, anh cảm thấy cạn lời.
Muốn đánh nhau thì cứ đánh, còn làm ầm ĩ lên như vậy, định lấy mình làm hòn đá lót đường à.
Thế nhưng, nếu muốn lấy anh ra làm hòn đá lót đường thì hắn ta sẽ phải thất vọng đấy, bởi năm đó Lục Hi cũng giẫm lên núi thây biển máu mới ngồi vào bảo tọa “ông hoàng lính đánh thuê”, muốn đạp lên đầu anh để tiến tới thì Hoàng Chân đã nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ tới cuộn giấy sau lưng Hoàng Chân, Lục Hi nở nụ cười, muốn đạp lên mình để thượng vị, e là vị gia chủ mới của nhà họ Hoàng sẽ mất nhiều hơn được đấy!
Anh dùng lực tinh thần để cảm nhận cuộn giấy kia, trong cuộn giấy quả thực hàm chứa sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, là thứ hay ho để hiến tế, trong lòng Lục Hi đã muốn chiếm nó cho riêng mình rồi.
Còn về phía Hoàng Chân, tuy rằng hắn ta là cao thủ tiên thiên hiếm có, nhưng bản thân Lục Hi cũng là cao thủ tiên thiên, không hề kém gì Hoàng Chân.
Cộng thêm việc anh ăn một con rồng, thể chất thay đổi cực lớn, nếu Hoàng Chân không có bí kíp độc môn gì hoặc độc chiêu gì thì Lục Hi không hề sợ hắn ta.
Thoát khỏi diễn đàn, cân nhắc một chút về thực lực của Hoàng Chân và mình, Lục Hi bắt đầu đi ngủ.
…
Lúc này, ở ngoại ô phía nam thành phố Tây Kinh.
Nơi này có một cái hồ tự nhiên, diện tích ước chừng bốn mươi đến năm mươi dặm, trong hồ có một hòn đảo trơ trọi, được nước hồ bao quanh.
Trên đảo xây một đình nghỉ mát bát giác, chong đèn ne-on sáng lấp lánh.
Nơi này trước kia chỉ là chốn hoang vu hẻo lánh, nhưng một ông chủ nào đó ưng ý với cái hồ này nên bắt đầu dốc sức khai thác nó.
Qua một năm phát triển, Nam Hồ dần trở thành một địa điểm giải nhiệt tránh nóng, thu hút không ít cư dân thành phố.
Người dân đến đây hóng mát hoặc chèo thuyền trên mặt hồ, là nơi gần nhất trong thành phố để tránh nóng.
Lúc này, đêm đã khuya.
Du khách đã quay về từ sớm, thuyền bè trên mặt hồ đã neo đậu về bờ.