Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ông chủ nói tôi gây quá nhiều phiền toái, ông ta không dám giữ tôi nữa”, A Đóa có chút oan ức nói.  

 

Lục Hi sửng sốt, xem ra quán mì đã hai lần liên tiếp xảy ra chuyện, đúng là ông chủ đã sợ rồi.  

 

Mà A Đóa bị sa thải cũng có liên quan rất lớn đến anh.  

 

“Đồ trang sức bạc trên đầu cô đâu?”, Lục Hi hỏi.  

 

A Đóa lắc đầu: “Đấy không phải của tôi, là ông chủ bảo tôi thay để mời chào khách, tôi cũng không có nhiều tiền đeo mấy thứ quý giá như vậy đâu”.  

 

Lục Hi gật đầu, thứ trang sức bạc kia nhìn cũng phải nặng mấy cân, tốn khá nhiều tiền.  

 

 

 

Lúc này đã đến giờ khởi hành, xe khách bắt đầu nổ máy.  

 

Lục Hi nhìn A Đóa bên cạnh, A Đóa không trang điểm, giống như một con chim sơn ca giữa núi rừng, ở cô ấy bộc lộ ra một luồng linh khí thuần khiết khiến người ta hài lòng. Nhưng lúc này chim sơn ca mặt lại đầy ưu sầu.  

 

“A Đóa, cô có dự định gì không?”, Lục Hi lại hỏi.  

 

A Đóa lắc đầu nói: “Tôi ít học, không có văn hóa gì, cũng không dễ tìm việc. Lần này bị đuổi việc, tôi chuẩn bị đi Đô Thành để xem có thể tìm được việc không. Nghe nói lương ở đó rất cao”.  

 

Xe lái ra khỏi trạm đi về phía Đô Thành, Lục Hi và A Đóa bắt đầu nói chuyện phiếm.  

 

Thông qua cuộc nói chuyện, Lục Hi mới biết.  

 

A Đóa là đứa trẻ ở miền núi, gia cảnh không tốt, phía sau còn có hai đứa em trai vẫn đang đi học.  

 

Để nuôi em trai đi học, A Đóa bỏ học từ rất sớm để đi làm thêm, tiền kiếm được hai năm nay đều đưa cho gia đình, ngay cả quần áo cũng chưa từng mua qua.  

 

Lần này bị sa thải cũng khiến cô ấy hạ quyết tâm xông đến thành phố lớn một lần, mà Đô Thành là tỉnh phủ ở đây, có danh tiếng thủ đô của Thiên Phủ, nơi đây vô cùng phồn hoa, không thua gì thành phố tuyến một tuyến hai ở đất liền. Cô ấy luôn muốn đi xem thử, lần này cũng coi như là một bước ngoặt chuyển tiếp.  

 

Lục Hi suy nghĩ một chút, A Đóa bị sa thải, nói thế nào cũng có liên quan đến mình, hơn nữa gặp nhau chính là có duyên phận, Lục Hi quyết định giúp cô ấy.  

 

Ba tiếng sau, xe khách đến trạm, hai người cũng dừng tán gẫu, họ xuống xe ra khỏi trạm. Nhìn đám người đông đúc, A Đóa liền bối rồi.  

 

“Nhiều người thế?”, A Đóa lẩm bẩm.  

 

Lần đầu tiên cô ấy tới tỉnh thành, đúng là đã bị dọa cho giật mình.   

 

Lục Hi thở dài, A Đóa đơn thuần như vậy, một mình xông xáo tới tỉnh thành, thật sự là một quyết định rất liều lĩnh.  

 

Nhưng cũng may, cô ấy gặp được anh, điều này không thể không nói cũng là một loại duyên phận của hai người.  

 

“A Đóa, cô có nghĩ ra muốn làm gì không?”, Lục Hi hỏi.  

 

A Đóa mờ mịt lắc đầu rồi nói: “Tôi không học hành gì, ngoại trừ làm nhân viên phục vụ quán cơm ra thì tôi không nghĩ được mình có thể làm gì”.  

 

Lục Hi lại thở dài một tiếng, anh nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cơm trước, chuyện công việc để sau rồi nói”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK