“Đúng đúng, bọn em không rút cổ phần nữa, bọn em cũng muốn ký tên”, đám người Lục Viễn Quang cũng kêu lên như vừa tỉnh từ trong mộng.
Đùa ư, ký hợp đồng này, tài sản nhà họ Lục tự dưng có thêm một tỷ, sau này còn có sự giúp đỡ của công ty cổ phần Masatake, lợi nhuận hàng năm của công ty cũng rất khả quan, bọn họ liền lập tức đổi ý.
Lúc này, Lục Viễn Chí nhìn mấy người bọn họ rồi chậm rãi đáp: “Đáng tiếc, mấy người đã ký hợp đồng rồi, công ty không còn bất cứ liên quan gì đến mấy người nữa, không phải mấy người muốn làm kiểu khác sao? Tự đi làm đi”.
Đám người Lục Viễn Cảnh nghe xong, sắc mặt tối sầm, vừa rồi bọn họ gấp gáp đã ký xong hợp đồng, quả thật bây giờ đã không có liên quan gì đến công ty.
Nhưng thay đổi đột nhiên đến khiến nhà họ Lục rõ ràng sắp đi lên con đường quật khởi, làm sao bọn họ can tâm buông bỏ chứ. Đây chính là tài sản có thêm một tỷ đó, còn thu nhập sau này không đếm xuể, nếu không rời đi, về sau nhất định bọn họ sẽ trở thành nhà giàu chân chính.
Lúc này, Tạ Trường Mai nói: “Anh cả, cũng chỉ là chuyện vừa xong, sao anh có thể tuyệt tình như vậy. Hợp đồng này em không tính nữa, bọn em vẫn là một phần của nhà họ Lục, công ty nhà họ Lục phải có phần của bọn em”.
Nói xong, Tạ Trường Mai xé đi văn kiện vừa ký.
Lục Viễn Chí thấy vậy liền lắc đầu đáp: “Tự mấy người nói câu tách ra kia, mấy người đã không còn là người nhà họ Lục nữa, cũng đừng mơ mộng hão huyền, về đi, tôi và chủ tịch Miwa còn có vài chi tiết cần phải bàn bạc”.
Đám người Tạ Trường Mai nhìn thấy Lục Viễn Chí tuyệt tình như vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ xem vừa rồi là ai gấp gáp đòi rút cổ phần.
Một lát sau, Lô Hiểu Du nói: “Anh cả, là bọn em nhất thời hồ đồ, chúng ta vẫn là người một nhà, anh làm việc đừng tuyệt tình như vậy”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền trầm giọng: “Không cần nói nữa, các người đi đi”.
Bốn người thấy Lục Viễn Chí không dễ thương lượng thì lần lượt giậm chân rời đi mất.
Sau khi bốn người đi, Lục Hi nói: “Có chuyện gì hai người cứ bàn bạc đi, tôi phải quay về Tây Kinh rồi, bên đó còn có chuyện”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền vội vàng nói: “Bây giờ cháu là cổ đông của công ty rồi, không tính quay về đây sao?”
“Không, công ty có bác là cháu yên tâm rồi. Còn nữa, bác giúp cháu nói với Tiểu Hiên một tiếng, có thời gian cho cô bé đến chơi với cháu”, Lục Hi cười nói.
Lục Viễn Chí cười đáp lại: “Không thành vấn đề”.
Ngay sau đó Lục Hi vung tay lên, lúc đi ngang qua sát người Miwa Nozaki, tay phải anh nhẹ nhàng vỗ vai cô ta bày tỏ tán thưởng.
Miwa Nozaki mặt đỏ lên, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng điều này lại dọa Aihara Nozaki và Lục Viễn Chí gần chết.
Thân phận của Miwa Nozaki ai dám trêu đùa chứ?
Đây không phải Lục Hi đang đâm đầu vào chỗ chết sao? Lục Viễn Chí càng lo lắng, một khi Miwa Nozaki nóng giận, cơ hội từ trên trời này sẽ tan biến.