Vân Thắng Quốc cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn mời cậu Lục đi ăn tối, nhưng cậu Lục nói đã có hẹn với ông rồi cho nên tôi đành phải mặt dày đến đây dùng bữa chung với mọi người. Ông không phiền chứ?"
Vân Thắng Quốc chỉ nghĩ rằng những người này là bạn của Lục Hi nên cũng tỏ ra rất tử tế, dù sao thì ông ta cũng tới đây để xin lỗi chứ không phải tới đây để thể hiện.
Nhậm Chí Viễn vừa nghe vậy thì giống như bị sét đánh điếng người.
Bí thư Vân không ngờ lại có quen biết Lục Hi, hơn nữa xem ra quan hệ còn không bình thường, chẳng lẽ ông ta đã tự lấy đá đập chân mình rồi sao?
Sử Nhất Đan ngồi bên cạnh còn tệ hơn, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô ta biết rõ uy lực của người này, chỉ cần Vân Thắng Quốc ngồi ở đó cũng đã tạo ra rất nhiều áp lực cho cô ta.
Sử Nhất Đan dường như đã mơ hồ cảm nhận được hôm nay cô ta đã xong đời rồi.
Lúc này Hoắc Tư Duệ không biết nên đứng hay ngồi, trong lòng căng thẳng tới mức chân tay luống cuống.
Thấy vậy, Lục Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lúc đó Hoắc Tư Duệ mới bình tĩnh mà ngồi yên.
Nhìn Nhậm Chí Viễn và những người khác đang đứng, Vân Thắng Quốc nói: "Mọi người ngồi đi, sao có thể đứng ăn được".
Đám người Nhậm Chí Viễn khúm núm, thấp thỏm lo âu ngồi xuống, nhưng chỉ dám ngồi nửa mông.
Lục Hi lúc này mới cười nói: "Sếp Nhậm, tôi nghĩ đã đến lúc dọn món thêm ra rồi. Mấy món mà ông dọn ra trước đó tôi đã thử qua rồi, đều cảm thấy rất vô vị, bây giờ ông định cho bí thư Vân của chúng ta dùng món gì đây?"
Nhậm Chí Viễn trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng Lục Hi lại có thể quen biết được Vân Thắng Quốc, hơn nữa Vân Thắng Quốc còn đích thân tới đây tìm anh.
Tuy rằng ông ta chỉ là một lão nhà giàu mới nổi nhưng là người làm ăn nhiều năm cho nên vẫn có chút đầu óc, từ chuyện này đã có thể suy ra quan hệ giữa hai người nhất định không phải tầm thường.
“Phục vụ, lên món, mau lên món”, Nhậm Chí Viễn lắp bắp: “Phục vụ, phục vụ!”
Người phục vụ đến và nói với Nhậm Chí Viễn: "Thưa ông, ông vẫn chưa gọi món".
"Không cần gọi, cứ mang hết đặc sản của chỗ này lên đây, nhanh lên", Nhậm Chí Viễn vội vàng nói.
Đồng thời ông ta cũng vội vàng nháy mắt với đám vệ sĩ của chính mình ở cửa để đuổi họ rời đi.