Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Lúc này, Lục Hi không nhịn được nói: “Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị tôi ăn cơm”.  

 

Sắc mặt Đoàn Tinh Tinh tái nhợt, cô ta nhìn về phía bố chồng Vương Hoài Lộ, ông ta cũng thở dài, xua tay với Đoàn Tinh Tinh rồi dẫn bọn họ rời đi.  

 

Chuyện này ông ta cũng đã cố hết sức, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.  

 

Lúc này, đám người Đoàn Chí Quốc cầm cơm hộp lên, Đoàn Chí Quốc vừa nhìn thấy liền giận dữ nói: “Đây là cơm hộp hai mươi lăm tệ?”  

 

Vương Hoài Lộ đã ở bên hầu hạ, nghe thấy Đoàn Chí Quốc lên tiếng, ông ta lập tức nói: “Phải phải, chắc chắn là hai mươi lăm, sẽ không vượt quá tiêu chuẩn”.  

 

Đoàn Chí Quốc cười lạnh, ông ta dùng đũa gắp bào ngư và hải sâm từ trong hộp cơm ra, còn có cả canh tổ yến v.v…, ông ta nói: “Bây giờ hải sản rẻ vậy à”.  

 

Vương Hoài Lộ thấy vậy cũng không biết trả lời như thế nào.  

 

Cơm hộp này giá vốn thực tế một phần cũng khoảng năm trăm tệ, tại sao có thể là hai mươi lăm tệ được.  

 

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Đoàn Chí Quốc lại tính toán như vậy, thật sự không biết phải nói gì.  

 

Đây rõ ràng là nịnh hót đến chân rồi, trong lòng ông ta đã hoàn toàn luống cuống.  

 

Lúc này, Đoàn Chí Quốc ném đũa, ông ta lạnh lùng nói: “Chúng ta đi chỗ khác ăn, bữa ăn này vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, chúng ta phải có kỷ luật”.  

 

Nói xong, Đoàn Chí Quốc xoay người rời đi, một bàn cấp dưới cũng lập tức đứng dậy, đi theo ra ngoài.   

 

Trước lúc đi, Đoàn Chí Quốc còn không quên chào Lục Hi một tiếng, anh gật đầu, Đoàn Chí Quốc mới rời đi.  

 

Đám người quận Trần Thương thấy vậy cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, sắc mặt ai cũng trắng bệch.  

 

Lần này cấp trên không hề hài lòng, cái nồi này của bọn họ cũng không nhẹ đâu.   

 

Lúc này, Lục Hi gắp thức ăn lên và ăn.  

 

Một lát sau, anh phát hiện bầu không khí có chút lạ, anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy các bạn học ai cũng im lặng nhìn mình.   

 

Lục Hi âm thầm thở dài, nhưng trên mặt thì cười nói: “Sao thế, không quen tôi à?”  

 

Lục Hi nói xong câu này, một lúc sau.  

 

Thiệu Thanh mới vâng dạ nói: “Lục Hi, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu làm gì?”  

 

“Thì là mở tiệm tạp hóa, không phải đã nói qua sao?”, Lục Hi không thèm để ý nói.  

 

“Cậu đừng lừa bọn tôi, mở tiệm tạp hóa thì làm sao có thể quen biết nhân vật lớn như vậy?”, Tân Mỹ Dục cũng không tin nói.  

 

“Đúng vậy, cậu cứ nói đi”.  

 

“Lục Hi, mọi người đều là bạn học, cậu đừng lừa gạt chúng tôi”.  

 

Các bạn học mang theo ba phần kính sợ, sáu phần ngưỡng mộ, bọn họ mồm năm miệng mười nói.  



Lục Hi lắc đầu cười đáp: “Được được được, tôi nói”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK