Dưới con mắt xuyên thấu của Lục Hi, anh phát hiện Lạt ma đó thì ra cũng không đơn giản.
Trong cơ thể hắn ta đã có một luồng pháp lực mờ nhạt, thực lực có thể nói là xấp xỉ với Chu Tiên Hiền, cũng là cảnh giới chân nhân sơ kỳ.
Nhưng người này lại dám đến trung nguyên lừa bịp, Lục Hi dự định chốc nữa sẽ vạch trần trò bịp của hắn ta, khiến hắn ta bẽ mặt.
Nếu không, bị hắn ta lừa tiền đi về không nói, mà hắn ta còn cười nhạo giang hồ trung nguyên không ai biết nhìn hàng.
Lục Hi cười lạnh lùng, chờ đợi kịch hay.
Lúc này, Vương Bá Hổ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội đến chỗ gã, dường như là nhận ra điều gì.
Đợi khi ngọc bội đi qua, gã mới cúi đầu ra vẻ trầm tư.
Thấy Vương Bá Hổ cố tình ra vẻ cao thâm, Lục Hi thấy buồn cười. Với năng lực của người bình thường như hắn có thể nhìn ra cái gì, đúng thật là.
Lúc này, miếng ngọc bội được lướt qua trước mắt mọi người một vòng, rồi được đặt về lên bàn của Ôn Thế Lương.
Ôn Tôn Nguyên lên tiếng nói.
“Các vị, mọi người đều đã biết quy tắc, theo như Đại Lạt ma Khắc Tẩm đến từ Nội Mông nói, khi anh ta đi khám phá một di tích đã phát hiện ngọc bội này có công hiệu thần thông tránh tà trấn trạch, dưỡng nhan ích thọ, hoạt huyết dưỡng thể, chỉ là pháp khí này tương khắc với công pháp mà anh ta tu luyện, cho nên mới mang ra đấu giá, thật hay giả mời mọi người tự căn nhắc, nhà họ Ôn tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.
Ôn Tôn Nguyên nói cũng không sai, đây là quy ước trong ngành, xem xét vật phẩm đấu giá hoàn toàn dựa vào con mắt của mọi người, nếu mình hoa mắt mua phải hàng giả thì cũng không nói được gì.
Nhưng nếu thực sự là hàng giả thì nhà họ Ôn chắc chắn cũng mất hết thể diện, dù sao hàng đấu giá được nhà họ Ôn bọn họ giám định, cảm thấy có giá trị đấu giá mới mở hội đấu giá. Nếu là hàng giả, cũng cho thấy nhà họ Ôn không có cao nhân, tuy không có trách nhiệm gì nhưng cũng là chuyện vô cùng mất mặt.
Lúc này, có người nói: “Chúng tôi đều hiểu quy tắc, cũng xem qua hàng rồi, mời ông Ôn ra giá trước đi”.
“Được”, Ôn Tôn Nguyên nói: “Giá khởi điểm là mười triệu, mỗi lần tăng thêm một triệu, bây giờ có thể bắt đầu rồi”.
“Mười một triệu”.
Tôn Ôn Nguyên vừa dứt lời, đã có người trả giá.
“Mười hai triệu”.
Mọi người bắt đầu chậm rãi trả giá.
Món hàng này, bọn họ đều thấy thực sự không tệ, họ cũng đều là cao thủ của tông sư các nơi phái đến, bản thân cũng có năng lực nhất định, có thể cảm nhận được năng lượng dao động trên ngọc bội.
Hơn nữa, nhà họ Ôn truyền thừa mấy trăm năm, nền tảng căn nguyên vững chắc, thường sẽ không bị gạt, Ôn Tôn Nguyên có thể nói ngọc bội này có nhiều công hiệu như vậy, thì chắc hẳn rất được, không có vấn đề lớn, cho nên bọn họ vẫn khá yên tâm.
Còn Lục Hi chỉ mỉm cười nhìn mọi người đấu giá, anh muốn đợi đến thời khắc cuối cùng, vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo, khiến hắn ta xôi hỏng bỏng không, mừng hụt một phen, và cho hắn ta một bài học, để hắn ta biết người trung nguyên không dễ bị che mắt.