“Thưa ngài tôn kính, thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, ngài vậy mà lại là chủ nhân của đại nhân Long Thần, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của kẻ hèn mọn là tôi”.
Zaka vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lục Hi, cả người không ngừng run rẩy.
Trong suy nghĩ của ông ta, Donbakara đã là sự tồn tại thần thánh, ông ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, người trước mặt nhìn có vẻ bình thường này lại thực sự là chủ nhân của đại nhân Long Thần.
Lúc này, trong lòng Zaka tràn ngập sóng to gió lớn, rốt cuộc người như thế nào mới có thể trở thành chủ nhân của đại nhân Long Thần, ông ta thật sự không dám tưởng tượng, Lục Hi rốt cuộc có năng lực gì, sợ rằng chỉ có thần linh chí cao trên trời mới có thể khiến đại nhân Long Thần vĩ đại gọi người đó là chủ nhân.
Mà lúc này, Hàn Kim Sinh kinh hãi tới mức rớt quai hàm, sự thay đổi trong nháy mắt này khiến ông ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Ngay cả đại sư Zaka cũng quỳ gối dưới chân Lục Hi, vậy những người như bọn chúng ở trước mặt Lục Hi tính là cái gì?
Mà ngay cả đám người Niwan, Congo, những người nắm quyền của một đất nước, cũng phải nhìn sắc mặt của đại sư Zaka, vậy bản thân ông ta sẽ có kết cục gì đây?
Nghĩ đến đây, những giọt mồ hôi trên trán Hàn Kim Sinh tức khắc chảy xuống như thác, hai chân run như cầy sấy, nếu không dựa vào tường, e rằng ông ta còn đứng không nổi.
Mà lúc này, Đường Yên cũng há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự xuất hiện của Donbakara khiến cô ta sợ gần hết hồn, nhưng Donbakara lại gọi Lục Hi là chủ nhân, mà đại sư Zaka, người được ví như một vị thần ở Châu Phi, thậm chí còn quỳ dưới chân Lục Hi, rốt cuộc chuyện này là sao, Đường Yên cảm thấy thế giới mình sống không hiện thực, cô ta nghi ngờ bản thân đã bị điên rồi.
Mà lúc này Lục Hi lạnh lùng nói: “Đi đại sứ quán trước, xử lý Niwan, trở về sẽ xử lý các người”.
Lục Hi lạnh lùng nói: “Đến đại sứ quán trước, xử lí Niwan, trở lại sẽ xử lí các người”.
Nói xong, Lục Hi đá Donbakara trở lại dị không gian, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Hàn Kim Sinh, Lục Hi khẽ vung tay, dưới chân Hàn Kim Sinh lập tức dâng lên sáu cột ánh sáng cao bằng đầu người, đồng thời tạo thành một chuỗi sấm sét như mạng nhện phát ra tiếng xẹt xẹt, giam cầm lấy Hàn Kim Sinh.
Hàn Kim Sinh nhìn thấy tia sấm sét lập lòe trước mặt, ông ta bị dọa tới mức hồn bay phách lạc, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Lúc này, Vân Khả Thiên nháy mắt với Đường Yên còn đang kinh hồn bạt vía, bảo cô ta đi theo mình, cùng Lục Hi đi ra ngoài.
Zaka vừa nhìn liền bị tài năng huyền diệu của Lục Hi làm cho kinh hãi, ngay lập tức, ông ta cũng vội vàng đứng dậy đi theo, đối với ông ta Lục Hi hiện tại giống như một vị thần tối cao, nghe thấy Lục Hi sẽ đi xử lý Niwan, ông ta nhất định phải đi, dù cho có phải bỏ ra chút ít sức lực, cũng là để chuộc tội cho hành vi tội ác của mình.
Một đoàn người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng tổng thống, đi về phía một chiếc Hummer cách đó không xa.
Chỉ thấy Zaka bước nhanh đuổi kịp đến, cung kính nói với Lục Hi: “Chủ nhân vĩ đại, xin cho phép tôi đi theo người, trở thành tôi tớ hèn mọn của người, chuộc tội cho hành vi tội ác của bản thân”.
Lục Hi quay đầu lại nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Lên đi”.