Có thể xông pha với Đồ gia cho dù là người chạy việc vặt, thủ lĩnh của bốn quận thành lớn ở Tây Kinh gặp bản thân cũng phải khiêm nhường khách sáo, đó thế nhưng là tương lai rộng mở.
So với việc tự mình lăn lộn không mục đích thì nó giống như trên trời dưới đất vậy, không thể so sánh với nhau, từ nay về sau hắn cũng được coi như phát đạt rồi.
Mà Lục Hi hướng hắn ta gật đầu, sau khi lên xe, tài xế liền khởi động phóng nhanh tới sân bay.
Dọc theo đường đi, người lái xe bày tỏ thái độ bội phục Lục Hi tới cực điểm, anh ta không ngừng khen ngợi Lục Hi lợi hại như thế nào, anh ta xem tới hả lòng hả dạ ra sao khiến Lục Hi nghe tới chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Ra tay với một nhóm du con cỏn côn đối với anh mà nói thực sự là một việc mất mặt, anh còn ngượng ngùng khi nhắc tới nó.
Không lâu sau họ đã đến được sân bay, Phùng Anh Tài từ sớm đã bao trọn một chiếc chuyên cơ và yêu cầu sân bay tổ chức một đội an ninh.
Lục Hi giao Phùng Tích Phạm đã hồn bay phách lạc cho đội trưởng đội bảo vệ rồi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này chuông điện thoại của anh lại vang lên, Lục Hi vừa nhìn, thấy là Miwa Nozaki gọi tới liền nhấc máy.
“Alo”.
“Ông lớn, Hoắc Tư Duệ xảy ra chuyện rồi, sinh mạng của cô ấy đang rất nguy hiểm”.
Lục Hi nghe được câu này thì vô cùng khó hiểu.
Mấy ngày trước Hoắc Tư Duệ vẫn ổn, còn có Miwa Nozaki ở bên cô ấy, sao có thể xảy ra chuyện, hơn nữa còn là nghìn cân treo sợi tóc đây?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lục Hi trầm giọng hỏi.
Giọng nói mang theo lo lắng của Miwa Nozaki truyền tới: “Ông lớn, nhất thời tôi không thể giải thích rõ được, bây giờ tôi đang ở tiệm tạp hóa, anh có thể nhanh chóng trở lại đây không?”
Miwa Nozaki biết Hoắc Tư Duệ mơ hồ đã trở thành người bên cạnh của ông lớn, cô gặp bất trắc, cô ta cũng tương đối căng thẳng.
“Cô đợi ở đó tôi sẽ về ngay”.
Dứt lời Lục Hi liền cúp máy, anh cũng không bắt taxi mà đi đến một nơi vắng vẻ, sải từng bước lớn thả người nhảy vút lên rồi lao đi một cách điên cuồng.
Chỉ thấy mỗi bước nhảy của anh chính là khoảng cách xa mấy chục thước, chớp mắt đã biến mất vô tăm.
Không lâu sau, bóng dáng của Lục Hi đã xuất hiện tại tiệp tạp hóa.
Chỉ thấy trong tiệm lúc này có Tần Lam, Miwa Nozaki, còn có Phù Đồ dẫn theo Hoàng Thất, Hoàng Cửu, Hoàng Nhị Thập Tam đang đợi, trên lưng Phù Đồ còn cõng theo một chiếc hộp gỗ cao bằng một người, Lục Hi nhìn thoáng qua đã biết bên trong đựng thanh Đại Đường Trảm kia.
“Sao anh cũng tới đây rồi?", Lục Hi nhìn Phù Đồ hỏi.
Phù Đồ đứng dậy gập người thi lễ với anh.
“Cậu Vân gọi điện thoại kêu tôi tới xử lý thi thể của đường Khúc Giang bên kia, sau khi xử lý xong lại không thấy anh Lục trở lại, tôi liền ở đây đợi anh”.
“Ừm, anh làm không tồi”, Lục Hi gật đầu, sau đó lại lại hỏi: “Vân Khả Thiên đâu?”
“Tôi kêu anh ta tới trụ sở Tỉnh ủy rồi”, Tần Lam đáp.
Lục Hi lại gật đầu, trụ sợ được canh phòng nghiêm ngặt nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, ai muốn tới đó kiếm chuyện chính là đơn thuần tự tìm đường chết.