“Vậy được, tôi chờ ông ở khách sạn”, Lục Hi nói.
Sau đó anh nói tên khách sạn, còn kể lại đại khái câu chuyện một lần cho Hoắc Hướng Anh.
Hoắc Hướng Anh có thân phận tôn quý trong giang hồ Cảng Đài, đám bang hội lão đại bây giờ đều là đồ tử đồ tôn của ông ta. Dương Hải Phong kia cũng chỉ là lão đại mới nổi dậy, bàn về vai vế, hắn ta phải gọi Hoắc Hướng Anh một tiếng ông.
Chút quyền thế này của Dương Hải Phong ở trong mắt đám người ngoài Khang Hiểu Vũ thì có thể rất giỏi, nhưng trong mắt nhân vật bản xứ cực kỳ tôn kính như Hoắc Hướng Anh thì không tính là cái gì.
Rồng mạnh không ép rắn độc, nếu như Dương Hải Phong là rắn độc, vậy thì Hoắc Hướng Anh chính là rồng mạnh bản xứ. Rồng ngoại lai có thể không ép nổi rắn độc là bởi vì phía sau có rồng mạnh bản xứ. Nhưng ở trước mặt rồng mạnh bản xứ, con rắn độc thật ra chỉ là con rắn nhỏ thôi, căn bản không chịu nổi một kích.
“Cậu Lục cứ yên tâm, bây giờ tôi liền ra lệnh xử lý đám người Dương Hải Phong”, nghe xong lời của Lục Hi, Hoắc Hướng Anh nói, trong mắt lộ ra một tia lạnh.
Đối với ông ta, ai dám đắc tội cậu Lục thì đó chính là kẻ địch của Hoắc Hướng Anh!
“Tạm thời không cần, tranh chấp trên phương diện làm ăn thì luôn có, tốt nhất là dùng biện pháp giải quyết hòa bình trên thương trường. Nếu như Dương Hải Phong kia quả thực không biết điều, đến lúc đó phiền người của ông giải quyết”, Lục Hi nói.
“Tôi nghe lời cậu, vậy bây giờ tôi chạy tới ngay”, Hoắc Hướng Anh cung kính nói.
Lục Hi ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Anh gọi điện thoại cho ai đấy? Lẽ nào anh cũng có người quen ở đây sao?”, nhìn thấy Lục Hi cúp điện thoại, Hoắc Tư Duệ tò mò hỏi.
“Biết một hai người”, Lục Hi cười đáp.
“Tôi nghe Khang Hiểu Vũ nói Dương Hải Phong không những là người làm kinh doanh, mà hắn ta còn là lão đại xã hội đen, thế lực ở địa phương khá lớn, bạn của anh người ở đâu, liệu có khó khăn không?”, Hoắc Tư Duệ nói.
“Người này ở đây cũng có chút ảnh hưởng, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ một tên Dương Hải Phong cũng không thành vấn đề”, Lục Hi mặt đầy ung dung đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ liền bật cười, cô tiếp tục trang điểm, không quan tâm chuyện này nữa. Có Lục Hi ở đây, Hoắc Tư Duệ tin rằng tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cảm giác thật tốt khi có một chỗ dựa mạnh mẽ!
Hoắc Tư Duệ cảm thấy ổn, Dương Hải Phong cũng cảm thấy rất ổn.
Mặc dù tiềm lực kinh tế của tập đoàn Giai Mĩ hùng hậu, năng lực kinh doanh cũng mạnh, nhưng thế lực và mạng lưới quan hệ của tập đoàn này ở Cảng Đài vẫn yếu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Dương Hải Phong.
Dương Hải Phong chỉ cần một chút mưu mô đã lôi kéo được chút quan hệ, ép tập đoàn Giai Mĩ đóng cửa, bên đó thậm chí không có một chút biện pháp phản kháng nào ngoại trừ mời chủ tịch đích thân ra mặt đàm phán.
Phản ứng chậm chạp bất lực của tập đoàn Giai Mĩ khiến cho Dương Hải Phong càng cảm thấy mình ăn chắc được tập đoàn Giai Mĩ rồi. Hắn ta cũng cảm thấy buổi đàm phán hôm nay đối phương thế nào cũng sẽ chịu khuất phục dưới cường quyền mà hắn ta bày ra.
Vì vậy Dương Hải Phong tự cho rằng mình nắm chắc phần thắng, hắn ta đột nhiên quyết định thay đổi địa điểm đàm phán ngay trước khi diễn ra. Hắn ta muốn thể hiện cho lão tổng của tập đoàn Giai Mĩ thấy vẻ hung hãn của mình ở Cảng Đài.
“Thời gian đàm phán không phải vẫn chưa đến sao?”