Một khi thế giới này phát sinh biến cố, mọi thứ mất đi trật tự thì thế giới sẽ trở nên cực kỳ khủng bố, không muốn chịu nhục, muốn tồn tại được thì phải có thực lực.
Mà Hoắc Tư Duệ căn bản không thể tưởng tượng nổi nơi đó, nên chỉ gật đầu trong mơ hồ, nghe theo Lục Hi vô điều kiện.
Lúc này, Chân Nhi lên tiếng.
“Tôi cũng thấy anh phạt bọn vô dụng đó quá nhẹ, anh nên dạy dỗ chúng một trận mới phải, ít nhất là giết mấy tên làm gương, cho chúng biết chúng chả là cái thá gì trong đời này hết”.
Lục Hi hơi tò mò, không hiểu vì sao Chân Nhi lại có sát khí lớn như thế, chỉ mỉm cười: “Có thể không giết người thì nên hạn chế giết người, tuy rằng chúng ta khác người bình thường, nhưng vẫn nên giữ trật tự thế giới”.
Chân Nhi không bày tỏ ý kiến, vẻ mặt vô cảm.
Lục Hi lại thở dài một tiếng, lười biếng dựa vào sô pha: “Đáng tiếc, pho tượng của gia tộc Thiên Diệu kia rất tốt, bên trong chắc hẳn có bí mật gì, nhưng tôi ngại xuống tay quá”.
Lục Hi phát hiện ra bên trong pho tượng của gia tộc Thiên Diệu có sức mạnh nào đó tương tự với pho tượng mà anh cất về trong cung điện ngầm ở Thổ Phiên.
Nếu rút sức mạnh ở đó ra thì hẳn sẽ là vật tế cực tốt, nhưng pho tượng đó chắc cũng là tổ tiên của gia tộc Thiên Diệu.
Gia tộc Thiên Diệu phát động ra được sát trận kia là bởi vì bọn họ có một loại tín ngưỡng gọi là sùng bái tổ tiên, nhờ có sự tín ngưỡng này mà bọn họ mới có thể điều khiển sức mạnh trong pho tượng.
Lục Hi rất muốn lấy nó đi nhưng sợ rằng gia tộc Thiên Diệu sẽ liều mạng với anh nếu anh làm thế.
Mặc dù anh cũng không sợ điều này, nhưng loại chuyện quật phần mộ tổ tiên người ta ra thế này vẫn không nên làm thì hơn.
Lục Hi vừa nói xong, Chân Nhi liền nói: “Vậy anh cứ lấy đi thôi, gia tộc Thiên Diệu còn ai ngăn được anh nữa chứ?”
“Không thể nói thế được, chuyện này không nên làm đâu. Với cả, tôi cũng rất kính phục tông sư số một Hoa Hạ này, làm như vậy đến lúc gặp mặt thì rất xấu hổ đấy”.
Lục Hi không biết vì sao mà rất kính nể Thiên Diệu Chân, mặc dù vị tông sư số một Hoa Hạ này chưa hề xuất hiện.
Thiên Diệu Chân xưng bá giang hồ mấy chục năm, tính tình khiêm tốn, trước nay chưa từng nghe đến tin đồn nhảm về người này, Lục Hi tự nhận bản thân không sánh bằng.
Mà Chân Nhi nghe vậy thì cũng không nói gì, mọi người yên lặng.