“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, chúng ta phải đến chỗ cậu Lục. Nếu chuyện trở nên khó giải quyết, tôi với Bạch Côn xem như có quen biết, đến lúc đó nói tốt mấy câu, không chừng chuyện sẽ có chuyển biến tốt”.
Mọi người nghe xong, rối rít gật đầu.
Bạch Côn này chính là thuộc hạ của Triệu Hoàng, gã chuyên phụ trách đi thu tiền bảo kê, Tần Nguyên Cửu cũng có mấy lần qua lại với gã.
Nếu Lục Hi không giải quyết được chuyện này, hoặc là gây thêm phiền phức, có Tần Nguyên Cửu ra mặt nói tốt một chút, bảo giám đốc Hoắc cân nhắc lại một lần nữa chuyện này, nói không chừng có thể giải quyết được một cách hoàn hảo.
Thấy mọi người gật đầu, lập tức Tần Nguyên Cửu dẫn mười mấy quản lý đi tới phòng Lục Hi.
Đi tới tầng năm, Tần Nguyên Cửu gõ cửa phòng Lục Hi.
“Mời vào”.
Theo giọng nói của Lục Hi, Tần Nguyên Cửu đẩy cửa vào, đi theo phía sau có mười mấy quản lý.
Lục Hi thấy vậy, anh cười nói: “Xem ra các vị vẫn không yên lòng, mời ngồi”.
Phòng của Lục Hi là phòng thương vụ, phòng khách rất lớn, mười mấy người ngồi họp cũng không có vấn đề.
Mọi người nghe theo ra hiệu của Tần Nguyên Cửu ngồi một bên bàn hội nghị ở phòng khách, còn Tần Nguyên Cửu ngồi bên cạnh Lục Hi.
A Đóa thấy vậy, lập tức khôn khéo bắt đầu pha trà cho mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Tần Nguyên Cửu nói với Lục Hi: “Cậu Lục, không phải chúng tôi không yên tâm với cậu, chỉ là mọi người sợ cậu có phiền toái gì thôi. Ở chỗ này chúng tôi phải chăm sóc cậu thật tốt”.
Lục Hi cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của mọi người”.
Trong lòng Lục Hi cũng rõ, chẳng qua những người này lo lắng mình không giải quyết nổi mà thôi, tâm tình anh có thể hiểu, nhưng cũng không nói gì.
“Tên Bạch Côn đó nói sẽ lập tức tới đây, cậu xem cần chuẩn bị gì không”, Tần Nguyên Cửu có lòng tốt nhắc nhở.
“Đối phó với một đám hữu danh vô thực thì còn chuẩn bị gì chứ”, Lục Hi xem ti vi, thản nhiên nói.
Đám người Tần Nguyên Cửu đều không biết làm sao.
Triệu Hoàng chính là một kẻ hung ác, Bạch Côn thuộc hạ của hắn ta cũng là kẻ ngang tàng ở Đô Thành này, gã nào có dễ chọc.
Tần Nguyên Cửu còn muốn khuyên Lục Hi mấy câu, nhưng lúc này có mấy người đi vào cửa.
Một kẻ cầm đầu thân hình to lớn, đầu cạo trọc lốc, mặt đầy hung hăng. Trong tay hắn ta vân vê hai quả cầu thép còn lớn hơn hạt óc chó, nó vang lên tiếng cạch cạch.
Sau lưng còn có ba người đi theo, dáng vẻ đều xấu xa, bọn chúng dùng ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào người trong phòng.
Tần Nguyên Cửu vừa thấy người này, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, ông ta đứng lên nói: “Lão Hoàng tới rồi”.
Triệu Hoàng liếc nhìn ông ta rồi cũng chẳng buồn để ý, hắn ta hỏi: “Kia là thằng nhãi họ Lục?”
Nói xong, hắn ta đi tới bên cạnh Lục Hi.
Bạch Côn ở sau lưng kéo một chiếc ghế đặt đối diện Lục Hi, gã nói: “Mời lão Hoàng ngồi”.
Triệu Hoàng hùng hổ đi lên, hắn ta nhìn chằm chằm Lục Hi, ánh mắt đầy ác liệt.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Nếu đã biết tôi là ai thì cần gì hỏi câu này đâu”.
Triệu Hoàng cười ha ha một tiếng, cả phòng đều chấn động.