Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền tới.
“Là ai xông vào động phủ của lão phu?”
Lục Hi nhất thời kinh hãi, sao nơi này còn có người sao? Nghe cách nói chuyện chắc là chủ nhân ở đây. Nếu thật sự là ông ta, vậy thì không phải đã sống đến mấy ngàn năm ư?
Giữa lúc Lục Hi đang hoảng hốt thì một ông lão mặc áo dài trắng từ trong tòa nhà bay ra.
Ông lão mặt mũi gầy gò, bộ râu trắng dài tung bay, từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ và cao thượng giống thần tiên.
Trong nháy mắt ông lão liền bay đến trước mặt Lục Hi, ông ta vuốt râu dài, chăm chú nhìn anh.
Lục Hi vội vàng chắp tay nói: “Tiên trưởng, vãn bối lỡ đi vào nơi này, nếu có quấy rầy thì xin ông tha lỗi”.
Chủ nhân nơi này chính là Cát Hồng trong truyền thuyết, một đời làm thần y và đại sư luyện đan, còn có khả năng là một vị tu tiên, người viết ra “tiên luận”, vậy nên Lục Hi cũng không dám lỗ mãng.
Ông già cười nói: “Có thể đi vào nơi này chính là hữu duyên, nếu như cậu vượt qua được thử thách thì tất cả những thứ ở đây cậu cứ tùy ý lấy”.
Nói xong ông lão vung tay lên, đột nhiên Lục Hi phát hiện mình đã tiến vào một thế giới khác.
Nơi này giống như ở thời cổ đại, vùng nông thôn xanh mướt, dưới chân núi xanh ngắt có mấy hộ gia đình, còn anh đang đứng trước cửa một nhà.
Anh cũng kinh hãi phát hiện mình hoàn toàn không có cơ thể, chỉ còn sót lại ý thức.
Lục Hi còn chưa phản ứng, trong căn nhà anh đang đứng truyền đến một tràng tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà yếu ớt vang lên: “Cha nó à, đặt tên cho con trai của chúng ta thôi”.
Sau tiếng cười chất phác là một giọng nói cất lên: “Tên thì đã bảo ông ấy đặt cho rồi, là Lục Hi”.
Người phụ nữ nghe xong liền vui mừng nói: “Ông ấy là người có trình độ, cái tên này so với mấy tên như trứng sắt và cẩu tử thì dễ nghe hơn nhiều”.
Ngay sau đó truyền đến tiếng cười của hai người.
Năm tháng đổi thay.
Lục Hi dùng chút ý thức còn sót lại nhìn thấy một “bản thân” khác ở trong hư không, từ lúc anh bi bô tập nói đến biết lăn biết bò, một Lục Hi khác đang khỏe mạnh lớn lên.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, “Lục Hi” đã trở thành một thanh niên trai tráng mười sáu tuổi.
Anh ở tuổi thành niên tạm biệt cha mẹ mình đi tòng quân trên trấn.
Sau đó anh trải qua huấn luyện rồi được phân đến biên cương, trở thành một người lính bảo vệ lãnh thổ.
Cùng năm đó, quốc gia của anh bị nước láng giềng xâm lược, chiến tranh bùng nổ.
Anh cũng không chùn bước, dấn thân vào trận chiến bảo vệ quốc gia.
Trải qua mấy năm chiến tranh, anh từ một chiến sĩ bình thường dần dần trở thành Thập Phu Trưởng, Bách Phu Trưởng, Thiên Phu Trưởng và Vạn Phu Trưởng.
Lúc này, chiến tranh đã quét qua đông đảo các quốc gia, giống như đại chiến thế giới. Gần như tất cả các quốc gia trên mảnh đất này đều vì nguyên nhân này nguyên nhân kia mà bị cuốn vào cuộc chiến.