Một lúc sau, Lục Hi mới chậm nói: “Tôi đã thay anh báo mối thù đó rồi, Trương Thiệu Phong sẽ nhận hình phạt mà ông ta đáng phải chịu”.
Người đàn ông nhìn Lục Hi đáp: “Ông ta nay là đội trưởng đội điều tra tội phạm, vừa có quyền vừa có thế, hơn nữa anh và tôi không quen biết nhau, tôi dựa vào đâu tin tưởng anh sẽ vì tôi mà trả thù”.
“Vậy anh dựa vào đâu mà cho rằng nếu trộm được đầu rồng thì sẽ báo thù được Trương Thiệu Phong?”, Lục Hi hỏi ngược lại.
Người đàn ông bật cười: “Trương Thiệu Phong là người phụ trách an ninh cho lễ kỷ niệm lần này, nếu đầu rồng xảy ra chuyện, ông ta tuyệt đối không gánh vác nổi trách nhiệm”.
Lục Hi thầm cười trong lòng, tính toán của người đàn ông này không sai, đầu rồng bị đánh mất, Trương Thiệu Phong đương nhiên gặp phải xui xẻo lớn, nhưng tương tự, điều này sẽ đặt Vân Thắng Quốc vào tình huống vô cùng xấu hổ, anh tất nhiên sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Lục Hi nhìn người đàn ông, hít một hơi nói: “Anh ăn trộm di vật văn hoá cấp quốc gia là tội nặng, anh định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đụng phải một tên chó săn như anh tôi còn có thể làm thế nào đây, tùy anh thôi, đáng tiếc không thể báo thù, tôi chết cũng không nhắm mắt mà!”, người đàn ông nói đầy buồn bã.
Lục Hi nghe được lời này không hề tức giận mà chỉ đáp: “Bây giờ tôi cho anh hai con đường, thứ nhất, tôi bắt anh về đồn công an luận tội, thứ hai, anh đi theo tôi, tôi miễn xá cho tội lỗi của anh”.
Lục Hi dùng đôi mắt sáng ngời như những vì tinh tú nhìn chăm chăm vào người đàn ông.
Người đàn ông mắt đối mắt nhìn anh, nhất thời khó có thể tin tưởng lời anh nói.
Tội mà anh ta mắc phải là trọng tội, ngồi tù mười mấy năm là chuyện dễ hiểu, anh ta không tin, một câu nói của Lục Hi liền có thể giúp bản thân thoát tội.
Lục Hi nhìn người đàn ông cười nói: “Anh yên tâm, tôi nói được làm được, còn Trương Thiệu Phong cũng nhất định phải chịu sự trừng phạt thích đáng, ông ta hiện tại đang ở cục thanh tra tiếp nhận điều tra rồi, là Vân Thắng Quốc đích thân hạ lệnh, anh cảm thấy ông ta còn có thể nguyên vẹn đi ra không?”
Nói đoạn, trên người Lục Hi đột nhiên toát ra một luồng sức mạnh không thể giải thích được, là hơi thở của quái thú khổng lồ thời hồng hoang cổ xưa, trong chớp mắt đã bao trùm lên cả căn phòng cho thuê, người đàn ông lập tức có cảm giác sợ hãi từ sâu trong tâm hồn, anh ta chỉ muốn nằm rạp xuống đất mà bái lạy hơi thở này.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Hi đã thu hồi lại long uy, mặc dù người đàn ông hiểu biết một chút da lông tu luyện, nhưng dưới sự che phủ của long uy trong thời gian dài, chút tu vi đó của anh ta căn bản không thể chống cự lại, nó sẽ khiến tinh thần của anh ta nhận phải tổn thương nặng nề.
Thật lâu sau người đàn ông mới trở lại trạng thái bình thường, chỉ thấy anh ta dùng ánh mắt sợ sệt nhìn chằm chằm Lục Hi.
Kể từ lúc Lục Hi bước vào, phô diễn ra các loại thủ đoạn đã triệt để khiến anh ta kính phục, mà anh ta cũng biết bản thân còn xa mới là đối thủ của anh.
Một lúc sau người đàn ông cúi đầu nói: “Được thôi, tôi nguyện ý đi theo anh”.
Lục Hi mỉm cười gật đầu hài lòng.
Thủ đoạn của người đàn ông này khá huyền diệu, cũng hiểu một chút phương pháp tu luyện, nếu cứ để anh ta ngồi tù như thế thực sự là quá đáng tiếc.
Hơn nữa, người đàn ông lấy trộm đầu rồng là có lý do, cũng không có ý định chiếm đoạt thành của riêng, có thể tha thứ.
“Anh tên là gì?”, Lục Hi hỏi.
“Tư Không Trích Tinh”.
Lục Hi thoáng sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: “Anh là siêu trộm số một Hoa Hạ?”
Tư Không Trích Tinh gật đầu.