Lục Hi đáp: “Làm việc ở Giai Mỹ khó lắm sao?”
“Ha ha…”, Viên Thành cười nói: “Tập đoàn Giai Mỹ là doanh nghiệp hàng đầu về kinh doanh siêu thị, đãi ngộ hậu hĩnh, phúc lợi vô số, không phải ai cũng vào được đâu”.
“Tôi thấy đâu có đúng, đến một loại cặn bã như anh cũng vào được, tôi cảm thấy cũng không khó lắm”, Lục Hi nói bằng giọng bình bình.
“Cậu nói cái gì?”
Viên Thành Lập tức đập bàn đứng dậy.
“Tôi nói gì, trong lòng anh còn không rõ sao?”, Lục Hi lạnh lùng đáp.
Viên Thành cười khẩy một tiếng: “Nếu muốn tìm công việc thì ăn nói cho tử tế. Biết đâu anh đây vui vẻ thưởng cho hai đứa mày miếng cơm ăn. Còn bằng không, anh đây gọi bảo vệ tới!”
Mặc dù nhìn Lục Hi chẳng có chút thiện ý nào nhưng Viên Thành cũng không hề sợ.
Một cô nhóc từ trên núi xuống, thêm thằng ranh mặc bộ đồ thể thao vài trăm tệ thế này, mấy kẻ chân đi giày vải như A Đoá với Lục Hi, nhìn cũng biết là đám người dưới đáy xã hội. Viên Thành chẳng thèm để hai người họ vào trong mắt.
Vả lại, hắn sờ mông A Đoá thì đã sao, có chứng cớ không?
Hắn chẳng có gì phải hoảng.
“Lo cho cái ghế của anh trước đi”.
Lục Hi cười lạnh, rút điện thoại ra, ấn nút nguồn mở máy.
Một tháng trước, khi anh đuổi theo Ô Lạp vào tận trong núi, Lục Hi đã tắt nguồn điện thoại, đến tận bây giờ vẫn chưa mở lại.
Khi anh vừa khởi động máy, âm thanh báo của vô số tin nhắn điện thoại, tin nhắn wechat, cuộc gọi nhỡ các kiểu liên tục vang lên, chắc cũng cỡ hai, ba trăm tin, thiếu chút nữa khiến điện thoại anh chết máy.
Mãi mới đợi cho tiếng thông báo ngừng lại, Lục Hi liếc nhìn một chút, toàn là tin nhắn và cuộc gọi của mấy người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Tần Lan, Vân Khả Thiên, hỏi xem anh đang ở đâu, làm gì, sao lâu như vậy mà không có chút tin tức nào.
Lục Hi chẳng có thời gian trả lời từng người một, chỉ tìm số điện thoại của Hoắc Tư Duệ rồi ấn gọi.
Lúc này, Viên Thành ngồi vắt chân, bình thản nhìn Lục Hi.
Một thằng nhà quê thì có được bản lĩnh gì chứ, giả bộ gọi điện thoại, còn uy hiếp hắn. Nó tìm ai được, đúng là nực cười.
Lục Hi vừa mới gọi điện thì Hoắc Tư Duệ đã lập tức nhấc máy. Trong điện thoại truyền tới giọng nói sốt ruột, đầy quan tâm của Hoắc Tư Duệ.
“Anh Lục, sao anh mất tích lâu vậy, chúng tôi sốt ruột chết được”, Hoắc Tư Duệ than vãn.
“À, xảy ra chút chuyện đột xuất nên làm lỡ hành trình. Bệnh của cô không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Anh đi chưa được bao lâu thì tôi cũng không còn vấn đề gì nữa, hiện giờ đã nghỉ ngơi hồi phục lại rồi”, Hoắc Tư Duệ vui mừng nói.
“Ừm, tốt lắm. Bây giờ tôi đang ở siêu thị Giai Mỹ chi nhánh Đô Thành, có chút việc muốn nói với cô”.
“Có chuyện gì, anh nói đi”.
Sau đó, Lục Hi kể hết chuyện của mình với A Đoá cho Hoắc Tư Duệ nghe.