Về phần Lư Kiến Bình cùng Dương Di Văn đã kinh ngạc tới há hốc mồm.
Bọn họ nghĩ không ra tại sao Hoắc Tư Duệ lại coi trọng người đàn ông trẻ tuổi này đến vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt liền cho anh họ mình một bạt tai, còn tống cổ anh ta.
Miwa Nozaki lúc này đã bước xuống, chỉ thấy cô ta đến bên Lục Hi, cúi chào chín mươi độ nói: “Ông lớn”.
“Ừm”, Lục Hi ừ một tiếng, coi như chào hỏi qua.
Miwa Nozaki đợi đến khi Lục Hi đáp trả lời chào của mình mới đứng thẳng người dậy.
Một màn này khiến Hoắc Tu Chi càng thêm kinh hãi.
Mặc dù hắn không quen biết Miwa Nozaki nhưng thân là người của nhà họ Hoắc đều sẽ biết, sự thành lập của tập đoàn Giai Mĩ có quan hệ chặt chẽ với người phụ nữ này, cô ta là người ủng hộ tài chính của nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Duệ vẫn luôn vô cùng tôn kính cô ta.
Ngay cả cô ta cũng kính cẩn với Lục Hi như vậy, thậm chí có thể nói là kính sợ, Hoắc Tu Chi giờ phút này mới hiểu được, thì ra người này hoàn toàn không phải là một con sâu cái kiến như hắn vẫn luôn tưởng, ngược lại còn là một vị nhân vật lớn, một nhân vật vô cùng lớn.
Miwa Nozaki quét mắt nhìn sang Hoắc Tu Chi, sắc mặt lạnh như băng sương.
Từ trên lầu hai cô ta nhìn rõ cảnh tượng Hoắc Tu Chi cản bước và khiêu khích Lục Hi.
Cô ta tôn trọng ông lớn như thần thánh, bất cứ người nào dám bất kính với ông lớn đều không thể tha thứ.
Chỉ là, cô ta cũng biết ông lớn không thích cô ta nhiều chuyện, bởi vậy mới mạnh mẽ đè xuống xúc động muốn lao xuống giải quyết tên khốn kiếp này.
Nay Hoắc Tư Duệ đã ra hiệu cho cô ta đi xuống, vừa hay, chỉ cần một câu nói của Hoắc Tư Duệ, cô ta liền chuẩn bị khiến tên khốn này phải gào khóc tới chết.
Hoắc Tu Chi tại giờ phút này đã mồ hôi nhễ nhại.
Ánh mắt của Miwa Nozaki giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến trái tim hắn dâng lên từng trận rét lạnh.
Lại nhìn sang gương mặt thanh tú của Hoắc Tư Duệ, Hoắc Tu Chi biết, sự việc lần này đã không thể vãn hồi được nữa, nhưng hắn không muốn từ bỏ, chuyện này liên quan đến tương lai của hắn, quyết không thể bỏ cuộc như vậy.
“Anh Lục, xin anh hãy tha cho tôi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh”.
Hoắc Tu Chi cúi đầu nhận lỗi với Lục Hi, đúng, hắn vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, chuẩn bị đánh đổi một tia hy vọng mỏng manh.
Nhưng Lục Hi lúc này lại chậm rãi nói: “Có tài mà không có đức là người vô dụng, Giai Mĩ không cần loại người ti tiện như anh”.
Nghe được câu nói này, cả người Hoắc Tu Chi mềm nhũn như bị rút cạn sức lực.
Từ bỏ tôn nghiêm cũng không níu kéo được lấy một tia hy vọng, bản thân thực sự quá thất bại trong vấn đề này.
Chỉ thấy hắn ta vừa lắc đầu, vừa hồn bay phách lạc bước ra ngoài.
Ngay khi sự việc ngày hôm nay được lan truyền rộng rãi, tại Hoa Hạ về cơ bản sẽ không có công ty lớn nào muốn thuê hắn ta, cuộc đời hắn ta từ nay đã là một màu ảm đạm.
Sau khi Hoắc Tu Chi rời đi, Lục Hi nhìn sang Lư Kiến Bình.
Lư Kiến Bình bị nhìn tới rùng mình, mọi việc diễn biến thực sự quá nhanh, hắn ta cho tới hiện tại vẫn có chút không tiếp nhận nổi.
Tuy nhiên hắn đã có thể khẳng định, anh Lục này chắc chắn là một nhân vật lớn siêu cấp.
“Anh, anh Lục, vừa rồi, thực xin lỗi”, Lư Kiến Bình lắp bắp mở lời.
Lục Hi chỉ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới hắn ta, mà nói với Hoắc Tư Duệ: “Nếu người này có quan hệ với Giai Mĩ, hãy dừng mọi việc hợp tác lại ngay lập tức”.
“Không vấn đề”, Hoắc Tư Duệ gật đầu.
Lư Kiến Bình nghe vậy lập tức sốt ruột, vội vã nói.