Nhưng ông ta sợ anh chỉ là một phút hứng chí, thuận tay giúp bọn họ một lần sau đó liền phủi mông rời đi, đống hỗn độn còn lại này bọn họ không thu dọn nổi, nếu Lục Hi không quan tâm tới thì e rằng bọn bọ cũng không có cách nào an toàn rời khỏi nơi này, có thể sống sót hay không cũng là một ẩn số.
Lục Hi cân nhắc một hồi, cảm thấy đây quả thực là một vấn đề cần suy xét kỹ lưỡng, anh có thể không đếm xỉa tới Hàn Kim Sinh thậm chí là Niwan, nhưng những người này thì không thể, bản thân cũng không thể để mặc đống tàn cuộc này cho họ.
Sau khi suy nghĩ một vòng, Lục Hi quay sang nói với Burns: “Ông thấy ai tới khắc phục hậu quả chuyện này thì tốt hơn?”
Burns là kẻ giật dây sau màn của Tunisia, loại chuyện này để ông ta xử lý sẽ càng thích hợp hơn.
Burns nói không chút do dự: "Cứ để Congo thông báo cho Niwan một tiếng là được, đây cũng phải là chuyện lớn gì”.
Lục Hi nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Với tư cách là tổng thống, còn là kẻ áp trên đầu Niwan, Niwan cũng không dám không nghe theo lời của Congo.
Lưu Tường đứng ở một bên nghe được câu này trong lòng cũng kinh ngạc tới tột đỉnh.
Mấy người Niwan Congo đối với ông ta mà nói đều là nhân vật trên tầng mây cao, cao không với tới được nhưng những người này lại đều gọi thẳng tên của họ, thậm chí còn mang theo giọng điệu ra lệnh, lai lịch của những người này cũng quá khủng bố rồi chăng.
Lục Hi lúc này mới quay đầu nói với Lưu Tường: “Các ông không cần lo lắng, nên làm gì thì cứ làm như vậy, việc về sau tự nhiên sẽ có người tới xử lý, cứ yên tâm là được”.
Lục Hi nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Đúng lúc này Đường Yên cuối cùng cũng tỉnh táo lại và khôi phục vài phần sức lực, vừa thấy Lục Hi muốn rời khỏi, cô ta vội vàng nói: “Anh Lục, có thể lưu lại số điện thoại cho chúng tôi có cơ hội cảm ơn anh được không?”
Lục Hi quay đầu mỉm cười, để lại cho Đường Yên số điện thoại của mình.
Anh biết vì sao Đường Yên lại hỏi số điện thoại của minh, sợ rằng cô ta cũng nhìn trúng thân phận cùng thực lực của anh, nhưng Lục Hi cũng không đặt nặng trong lòng chuyện này, một cô gái có thể nán lại ở một nơi như vậy đã khiến anh rất khâm phục rồi, vả lại, mọi người đều chung dòng máu Hoa Hạ, có thể giúp đỡ được gì Lục Hi cũng sẽ tận lực giúp sức, những chuyện này nếu có thể vì một câu nói của anh mà được giải quyết cũng không có gì to tát.
Đường Yên vội vàng lấy ra điện thoại cẩn thận lưu lại số điện thoại của Lục Hi, đồng thời nhắc lại số của mình một lượt, Lục Hi nhìn hành động lưu loát này của cô chỉ gật đầu cười nhẹ, sau đó liền dẫn đám người lên trực thăng.
Hai chiếc trực thăng Hắc Ưng lượn vài vòng trên không trung rồi tiếp tục bay về phía tây, còn Đường Yên và những người khác đứng ở phía dưới dõi theo chiếc trực thăng cho đến khi biến mất ở chân trời.
“Chúng ta đúng là may mắn mà, vậy mà có thể gặp được những con người thần kỳ như vậy, còn là người Hoa Hạ chúng ta nữa, bây giờ có vẻ như chúng ta có thể phát triển thuận lợi ở đây rồi”, ánh mắt Lưu Tường cháy lên ngọn lửa nóng hực cảm thán nói.
Còn Đường Yên vẫn đang mê man nhìn lên bầu trời, người đàn ông có vẻ ngoài hơi gầy và lười biếng đó đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng cô ta.
Bao năm nay cô ta vẫn luôn một mình gánh vác mọi thứ, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô ta như một vị cứu tinh, dùng khí thế sét đánh giúp cô ta cứu vãn tình thế và kéo cô ta lại từ ranh giới tử thần, cô ta sao có thể không ghi lòng tạc dạ đây?