Lúc này Vương Hiển nhìn Vương Lâm đã rơi vào hôn mê, còn có Vương Khải Côn nói: "Hai người các người ngạo mạn vô tri, đạo đức suy đồi, từ hôm nay trở đi sẽ bị khai trừ khỏi nhà họ Vương và không bao giờ được phép trở lại, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Vương nữa, các người tự sinh tự diệt đi".
Vương Lâm đã bất tỉnh đương nhiên không có cách nào trả lời, nhưng Vương Khải Côn nghe được lời này thì trái tim giật thót, cả người như rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Xương cốt toàn thân Vương Lâm đã gãy vụn, cho dù chữa khỏi sợ rằng phần đời còn lại cũng bại liệt nằm một chỗ, mà hắn chỉ là một võ giả ngoại gia sơ kỳ, không có nhà họ Vương, bọn hắn được tính là thứ gì, tương lai biết phải làm sao?
Nhưng Vương Hiển cũng không quan tâm tới việc hắn đang nghĩ gì, mà quay sang nói với người anh em của mình là Vương Vũ: “Ném hai người họ ra ngoài, đừng làm bẩn mắt cậu Lục”.
“Vâng thưa gia chủ”.
Sau đó Vương Vũ mỗi tay xách một người, nhấc Vương Lâm đã bất tỉnh cùng Vương Khải Côn tê liệt đi ra ngoài.
Mà Lục Hi lúc này mới chậm rãi đứng dậy nói: “Các vị vẫn là nên quản thúc thuộc hạ của mình một chút, ỷ vào võ công vi phạm lệnh cấm trước nay vẫn luôn là tật xấu lớn nhất của võ giả, cũng là điều người lãnh đạo kiêng kị nhất, nếu không có thực lực đối đầu với cấp trên, mọi người nên thành thực một chút vẫn hơn”.
Nói xong Lục Hi liền xoay người rời đi.
Mọi người cung kinh tiễn anh ra tới cửa, cũng không quay trở lại ngay mà nhìn theo anh lái xe cho đến khi khuất dạng.
Lúc này Lâm Tiêu mới cảm thán nói: “Cậu Lục nói đúng đó, tôi thấy sau khi trở về chúng ta cũng nên chấn chỉnh mọi người phía dưới một chút”.
Lâm Tiêu Tài dứt lời, thâm thúy đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi cũng quay người rời đi.
Vương Hiển lúc này dường như đột nhiên già đi rất nhiều, chắp tay nói với Phù Đồ: “Không biết Đồ gia cũng là người của cậu Lục, đã mạo muội rồi”.
“Không cần khách sáo”, Phù Đồ đáp với khuôn mặt vô cảm.
Vương Hiển nói xong cũng dẫn theo Vương Vũ rời khỏi hiện trường.
Phù Đồ đưa mắt nhìn quanh đường Trường An, nhìn phố xá nhộn nhịp cùng dòng người tấp nập, liền lặng lẽ trở về văn phòng của mình, tiếp tục bảo vệ tài sản cho cậu Lục.
……
Biệt thự nhà họ Lục, thành phố Nam Uy.
Đã hơn mười giờ tối, con trai của Lục Viễn Chí- Lục Nhậm Viễn say khướt trở về biệt thự.
Chỉ thấy hắn vùi đầu vào sofa thở hổn hển.
Là thế hệ sau của một gia đình giàu có, cuộc sống của Lục Nhậm Viễn có thể nói là vô cùng phóng khoáng, kết hôn với một cô gái xinh đẹp như hoa, hạ sinh được một cô con gái thông minh là Lục Tiểu Hiên, theo lý mà nói, cuộc đời của hắn đã rất hạnh phúc rồi.
Nhưng chưa qua vài năm, Lục Nhậm Viễn đã cảm thấy phiền chán với người vợ xinh đẹp mà hắn ta phải đối mặt hàng ngày và bắt đầu ra ngoài ‘thưởng ngoạn cảnh đẹp mùa xuân’, người một khi có tiền và nhàn rỗi sẽ bắt đầu sinh ra thói hư tật xấu.
Nhưng chẳng được bao lâu, tai tiếng của hắn ta liền truyền tới tai vợ, vợ hắn cũng đã từng tìm hắn ta nói chuyện nhưng Lục Nhậm Viễn căn bản đều bỏ ngoài tai, ngoài miệng thì đồng ý, sau lưng lại vẫn không bỏ được thói cũ.
Tuy nhiên chuyện này cuối cùng cũng đến tai Lục Viễn Chí, dưới cơn nóng giận ông đã cắt đứt toàn bộ nguồn lực kinh tế của Lục Nhậm Viễn, đồng thời yêu cầu cả gia đình hắn chuyển tới biệt thực của bản thân và giám sát một cách nghiêm ngặt, Lục Nhậm Viễn lúc này mới bớt phóng túng lại.