Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói xong, Hoắc Tư Duệ lập tức cúp máy.  

 

Còn ống nghe trên tay Viên Thành rơi đến “cạch” một cái trên mặt bàn.  

 

Tên nhà quê trước mắt hắn chắc chắn là anh Lục mà tổng giám đốc Hoắc nhắc tới  

 

Nhưng, tên nhà quê ấy sao có thể quen biết tổng giám đốc Hoắc, hơn nữa tổng giám đốc Hoắc còn rất cung kính với người này  

 

Ngẩn người hồi lâu, Viên Thành lết đôi chân run rẩy đến trước mặt Lục Hi, “bụp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt anh.  

 

“Cậu Lục, tôi sai rồi, tôi không nên trêu ghẹo bạn của cậu, là tôi có mắt không tròng. Cậu tha cho tôi đi, nói với tổng giám đốc Hoắc đừng đuổi việc tôi có được không?”  

 

 

 

Viên Thành lúc này trông hết sức tội nghiệp, không còn vẻ cao ngạo như lúc đầu nữa.  

 

Trong lòng Viên Thành biết sa thải hắn chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm là hắn chuyển đi nơi khác làm việc, nhưng nếu như muốn điều tra tài khoản của hắn thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.  

 

Hơn nữa, nghe giọng điệu của sếp Hoắc thì rõ ràng một khi xảy ra vấn đề hắn nhất định sẽ bị tống vào tù, lúc đó cuộc sống của hắn sẽ bị hủy hoại.  

 

A Đóa nhìn thấy cảnh này thì liền trợn mắt há hốc mồm.  

 

Quản lý lúc nãy còn hung hăng như thế, không ngờ trong nháy mắt lại quỳ xuống khiến cho A Đóa không thể nào hiểu nổi.  

 

Lục Hi lúc này mới chậm rãi nói: "Tự tạo nghiệp thì không thể sống, rất nhiều người đều hiểu được ý tứ của câu này nhưng không ai biết dùng câu này để tự cảnh tỉnh chính mình, thật sự là quá đáng buồn!"  

 

“Tôi sai rồi, xin hãy cho tôi giải thích, xin cậu Lục bỏ qua cho tôi, tôi còn có mẹ già con nhỏ ở nhà, không thể mất việc được”, Viên Thành khóc rống lên nói.  

 

"Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm", Lục Hi lạnh lùng nói.  

 

Đối với loại người này, anh không hề thương hại.  

 

Vừa lúc đó, một người khoảng 30 tuổi mặc đồng phục Giai Mĩ bước vào.  

 

Vừa bước vào, người đó liền hỏi: “Xin hỏi ai là cậu Lục?”  

 

Lục Hi nhẹ giọng nói: "Là tôi".  

 

"Xin chào cậu Lục, tôi là Diêu Tử Kỳ, phó quản lý ở đây. Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ chủ tịch của chúng tôi để tiếp nhận vị trí quản lý, hơn nữa chủ tịch còn dặn dò tôi phải chịu trách nhiệm thu xếp đáp ứng mọi nhu cầu của cậu".  

 

Lục Hi gật đầu, không nói gì.  

 

Lúc này, Diêu Tử Kỳ liếc nhìn Viên Thành đang quỳ trên mặt đất, cũng sửng sốt không thôi.  

 

Lúc nãy sếp Hoắc gọi điện cho anh ta đã khiến cho anh ta bối rối mất một lúc.  

 

Với chức vị của anh ta thì vẫn chưa đủ tư cách để liên hệ trực tiếp với sếp Hoắc, chính anh ta cũng không biết tại sao sếp Hoắc lại có được số điện thoại của mình.  

 

Sau khi nghe sếp Hoắc nghiêm khắc giải thích thì Diêu Tử Kỳ mới biết Viên Thành đã đắc tội một ông lớn nên bị cách chức ngay tại chỗ.  

 

Thế là anh ta nghiễm nhiên trở thành quản lý cửa hàng, nhận chỉ thị nhất định phải chăm sóc và đáp ứng mọi nhu cầu của cậu Lục đây, một khi cậu Lục có chút không hài lòng thì kết cục của Viên Thành cũng là kết cục của anh ta.  

 

Diêu Tử Kỳ giật mình thon thót, vội vàng nhận chỉ thị rồi chạy tới đây.  

 

Nhìn Viên Thành đang quỳ trên mặt đất nước mắt lưng tròng, Diêu Tử Kỳ chỉ có thể thở dài.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK