Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này, bóng đen phía sau Ôn Nhất Hàng chậm rãi đi đến hành lễ với Ôn Nhất Hàng, sau đó ra khỏi cửa ẩn vào trong sắc đêm.  

 

Nhìn Ảnh Sát đi khỏi, Ôn Nhất Hàng khá hài lòng, về mặt giấu mình ẩn trốn và theo dõi, Ảnh Sát có thiên phú dị bẩm và độc đáo.  

 

Tuy hắn chỉ là cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, nhưng nếu hắn ẩn nấp thì ngay cả tông sư cũng không phát hiện được. Lần trước theo dõi thành công Lục Thiên Hành, không bị phát hiện, đủ để chứng minh thực lực về mặt này của hắn.  

 

…  

 

Thiên Nhân Cư, Tây Kinh.  

 

Sau khi Lục Hi trở về, ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau.   

 

Vệ sinh cá nhân một lượt xong Lục Hi ra ngoài ăn trưa.  

 

Ăn xong bữa trưa, Lục Hi đến tiệm tạp hóa nằm dài trên sofa theo thói quen.  

 

“Ở đây vẫn là thoải mái nhất”, Lục Hi thư thả hút điếu thuốc.  

 

Đúng lúc này, Lục Hi bỗng nhiên chột dạ, phát hiện hình như mình bị ai đó nhìn lén.  

 

Sắc mặt Lục Hi không thay đổi, mà lặng lẽ mở con mắt xuyên thấu.  

 

Lần trước ở Thổ Phiên, anh đã có cảm giác này, nhưng lúc đó vội thăm dò di tích, nên anh bỏ qua.  

 

Bây giờ lại có cảm giác này, Lục Hi quyết định tìm đến cùng.  

 

Lúc này, trông có vẻ như Lục Hi đang hút thuốc, nhàm chán ngó đông ngó tây, thực ra tất cả những chỗ ánh mắt anh lướt qua đều hiện ra rõ mồn một.   

 

Lúc này, Lục Hi phát hiện có một người trên trần nhà.  

 

Cơ thể của người này dung hòa với trần nhà thành một thể, hơn nữa không hề có những đặc trưng của sự sống như hơi thở và mạch đập nhịp tim. Thuật ngụy trang cao siêu, ngay cả anh cũng bị lừa.  

 

Lục Hi không hành động hấp tấp, mà đang suy nghĩ, tại sao người này năm lần bảy lượt theo dõi mình?  

 

Đúng lúc này, bóng hình đó di chuyển, chỉ thấy hắn men theo trần nhà, trượt đến góc tường, những chỗ mà hắn lướt qua đều dung hòa với môi trường chỗ đó một cách hoàn hảo, nếu không phải Lục Hi có thần kỹ như con mắt xuyên thấu thì không thể phát hiện ra.  

 

Hắn trượt đến góc tường, giống như từ trong bức tường đi ra, hiện lên hình hài, một chiếc áo choàng dài kèm mũ trùm màu đen bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, không nhìn rõ khuôn mặt.   

 

Lúc này, Ảnh Sát nói: “Anh chính là con trai của Lục Viễn Sơn phải không?”  

 

Lục Hi vừa nghe, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Ảnh Sát vỗ tay nói: “Thuật ngụy trang thật cao siêu, khâm phục khâm phục”.  

 

“Tôi hỏi anh có phải là con trai của Lục Viễn Sơn không”, Ảnh Sát không hề dao động hỏi lại.  

 

Lục Hi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng”.  

 

Tuy rằng Lục Viễn Sơn không nuôi dưỡng anh, nhưng vẫn là máu mủ ruột già, Lục Hi cũng không thể phủ nhận.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK