“Dạ dạ dạ, mấy vị cứ từ từ dùng”, giám đốc nói xong liền khom người rời đi.
Lúc này, dường như Vương Bá Hổ chê bia không đã, gã mở hai bình Hennessy, đưa cho Lục Hi và nói: “Anh Lục, uống một chai nào”.
Lục Hi khẽ mỉm cười, anh nâng bình rượu uống mấy hớp.
Vương Bá Hổ có chút sửng sốt, sau đó gã hưng phấn vỗ đùi: “Tuyệt đấy anh Lục, nhìn tôi đi”.
Vương Bá Hổ cũng bưng bình rượu lên, uống mấy hơi cạn sạch.
Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nhìn đến trợn tròn mắt, có thể uống rượu như vậy sao, nếu tiếp tục thì chẳng phải uống đến chết!
Nhưng Vương Bá Hổ giống như ngâm cả ngày trong bình rượu, tửu lượng lớn đến dọa người, còn Lục Hi thì lại là ngàn ly không say, cũng chẳng coi Vương Bá Hổ ra gì.
Vương Bá Hổ lần đầu gặp đối thủ như vậy, lập tức gã trở nên hứng thú, không ngừng uống các loại rượu xuống bụng.
Hai người cứ uống như vậy hơn nửa tiếng, sắc mặt Lục Hi ửng đỏ, còn đầu lưỡi Vương Bá Hổ đã phồng rộp.
Lương Thông từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười lẳng lặng đứng ở một bên, có thể giao thiệp tốt với Lục Hi, đó là chuyện ông ta cầu mà không được, hai người uống càng vui vẻ càng tốt.
Lúc này, Vương Bá Hổ tiện tay cầm một chai rượu, cũng không để ý là gì, gã mở nắp rồi đổ thẳng vào miệng.
Lục Hi nhìn mà không ngừng lắc đầu, đoán chừng uống xong chai này, Vương Bá Hổ cũng xong đời, anh đang muốn khuyên can thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
Sắc mặt Lương Thông liền không vui.
Còn Lục Hi cau mày nói: “Đi vào”.
Lương Bách Hiếu đẩy cửa vào, mặt nghiêm túc nói: “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi”.
Diêu Na lập tức hoảng sợ, đừng nói Lưu Diệu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy.
Lúc này, Lương Thông nhìn Lương Bách Hiếu muốn nói lại thôi, ông ta không vui đáp lại: “Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì mau nói”.
“Dạ”.
Lương Bách Hiếu vội vàng nói.
“Phía trên vừa gửi công văn xuống cho chúng ta, bảo chúng ta giúp đỡ bộ đội đặc chủng đi xử lý vụ mãnh thú ở Lịch Sơn”.
Lương Thông nghe xong, anh cau mày nói: “Bộ đội đặc chủng không xử lý được sao?”
“Không xử lý được, nghe nói không phải mãnh thú bình thường, cơ thể to lớn, bộ đội đặc chủng chết rất thảm, công văn bảo ông tập trung cao thủ võ đạo, dốc toàn lực chạy đến Lịch Sơn, con mãnh thú kia đã nổi điên rồi, phía trên sợ nó chạy xuống núi sẽ gây nên hậu quả không lường trước được”, Lương Bách Hiếu cau mày nói.
Lương Thông nghe xong, ông ta chậm rãi gật đầu: “Nếu phía trên chính thức đưa ra công văn, chúng ta sẽ trợ giúp, lập tức thông báo cho cao thủ từ tiên thiên trở lên ở Tây Sơn mau đến Lịch Sơn tập trung”.
“Dạ”.
Lương Bách Hiếu đáp lại, sau đó đi ra ngoài sắp xếp.