Chu Nhã vừa nghe, khẽ cau mày, rồi quay người đi.
Đương nhiên Ngô Đạt cũng nghe thấy câu này, chỉ lắc đầu, anh ta càng không coi tên vua khoác lác như Lục Hi ra gì.
Ngay cả trận cược nhỏ cũng không dám, còn dám khoác lác chơi một trận lớn, đúng là nực cười.
Lúc này, trận đấu dưới sàn đấu đã bắt đầu, trận đấu trải qua mười mấy phút căng thẳng, quả nhiên võ giả áo xanh chiến thắng, lập tức đám người Vương Kiều đều hưng phấn hô lớn, Chu Nhã vui mừng, phấn khởi không thôi.
Còn Ngô Đạt nở nụ cười ung dung, thản nhiên nhìn Chu Nhã một cái, Chu Nhã hừ nhẹ một tiếng, Ngô Đạt không thể hiện biểu cảm gì, trong lòng lại vui mừng, tiếng hừ nhẹ của Chu Nhã, biểu cảm đó khiến xương cốt anh ta tê dại.
Lúc này, Vương Kiều quay đầu nhìn Lục Hi một cái, lẩm bẩm một mình: “Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, haiz, đáng tiếc”.
Sau đó, Vương Kiều cười lắc đầu, không nói nữa.
Lục Hi cũng lười để ý cô ta, chỉ nhìn hai võ giả ra sàn đấu.
Lúc này, Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh nhìn Ngô Đạt nói: “Anh Ngô, lần này đặt cho ai, anh nói đi”.
Bọn họ vừa được nếm chút mật ngọt, lần này chuẩn bị đặt cược lớn hơn.
Hai người này, một người trong đó chưa từng ra sàn đấu, Ngô Đạt không biết thực lực của anh ta, bèn nói: “Trận sau đi, trận này cứ quan sát đã”.
Mọi người vừa nghe cũng không đặt cược, chỉ yên lặng ngồi xem.
Lúc này, trong đầu Chu Nhã vang lên giọng nói của Lục Hi: “Đặt cho người tên Lý Kiến đó, bao thắng, đặt bao nhiêu thắng bấy nhiêu”.
Chu Nhã kinh ngạc, nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì, cô ấy nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng giọng nói đó rõ ràng như vậy, thậm chí còn rất quen tai, trong lòng cô ấy vô cùng khó hiểu.
“Sao thế Tiểu Nhã?”
Lúc này, Ngô Đạt phát hiện Chu Nhã nhìn xung quanh, liền lên tiếng hỏi.
Chu Nhã cau mày, lắc đầu nói: “Không có gì”.
Ngô Đạt mới nghi ngờ nhìn về phía sàn đấu.
Lúc này, Chu Nhã cầm điện thoại, ma xui quỷ khiến đặt cược ba ngàn cho Lý Kiến đó.
Cô ấy cũng không biết tại sao mình làm vậy, tóm lại cảm thấy giọng nói đó tràn đầy mê hoặc và tin tưởng, cô ấy bất giác làm vậy, cũng may, cô ấy vẫn còn lý trí, chỉ đặt một ít.
Sau mười phút ngắn ngủi, trận đấu kết thúc, Lý Kiến đó lại chiến thắng thật, Chu Nhã lập tức ngẩn người.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ mình có thể dự đoán tương lai, hay là vị thần nào đó nhìn trúng mình, Chu Nhã hoàn toàn không hiểu.