Lúc này, Vân Khả Thiên lại gần nói: “Anh Lục, trừng trị hắn cũng có cách thôi”.
Tần Lam nhìn dáng vẻ hai người lén la lén lút, cô ta nói: “Các anh muốn làm cái gì thế?”
“Nếu tên tổng biên tập này ỷ thế hiếp người, vậy thì chúng ta sẽ khiến hắn chịu quả báo”, Vân Khả Thiên dương dương tự đắc nói.
…
Buổi trưa, tại khách sạn Lâm Khê Các.
Trong một phòng bao sang trọng, tổng biên tập Quách Chấn Ninh của nhật báo Tây Kinh gần như được mọi người yêu quý kính trọng nhường cho vị trí ngồi đầu.
Còn quản đốc Lưu Khải Minh của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng dẫn theo hai quản lý nữ lẳng lơ ngồi cùng phía dưới.
Hai quản lý nữ liên tục chuốc rượu và gắp thức ăn cho Quách Chấn Ninh, cặp ngực đầy đặn không ngừng cọ xát vào người ông ta, Quách Chấn Ninh trái ôm phải ấp, vui mừng hết cỡ.
Không bao lâu, Quách Chấn Ninh đặt ly rượu xuống, ông ta nói với Lưu Khải Minh.
“Tôi nói này Khải Minh, khoảng thời gian này cậu phải dừng lại đi, cái tên chuyên đi gây họa Dương Bằng Nghĩa kia đã vạch trần cậu rồi, may mà bị tôi nhìn thấy đàn áp rồi, nếu không thì mấy cậu đều xảy ra chuyện”.
Lưu Khải Minh lập tức nói.
“Tôi biết, tôi biết, cái thằng nhãi kia nhìn chằm chằm vào tôi không phải một ngày hai ngày, phiền chết mất”.
“Tôi cũng phát phiền với thằng nhãi này, gây ra bao nhiêu chuyện cho tôi, lần này tôi nắm thóp hắn ta báo cáo lên trên để đuổi thằng này đi rồi”.
“Được được được”.
Lưu Khải Minh vỗ tay nói.
“Tên nhãi này thật là phiền chết đi được, đuổi hắn ta đi là tốt nhất”.
Nói xong, Lưu Khải Minh nhìn Quách Chấn Ninh cười nói.
“Chủ biên Quách, sáng nay tôi vừa cho người qua biếu chị nhà một triệu để chị nhà mua mấy bộ quần áo”.
Quách Chấn Ninh mặt tối sầm, nói: “Làm mấy trò này làm gì, thật là”.
“Là cho chị nhà mua quần áo, anh đừng tức giận, không có ý gì khác đâu”, Lưu Khải Minh cười nói.
Quách Chấn Ninh lắc đầu nói: “Lần sau không được phép như vậy”.
“Dạ dạ dạ, biết”, Lưu Khải Minh cười cười gắp đồ ăn cho Quách Chấn Ninh.
Khi tiệc đã gần kết thúc, nhìn thấy Quách Chấn Ninh đã uống gần xong, tâm tư cũng đặt trên người hai quản lý nữ.
Lưu Khải Minh nháy mắt với hai quản lý, bọn họ ngầm hiểu ý.
“Chủ biên Quách, ông uống nhiều rồi, để chúng tôi đỡ ông lên trên nghỉ ngơi”.
Nói xong, hai người đỡ Quách Chấn Ninh đi lên tầng, Lưu Khải Minh ở một bên cười xòa.
Sau khi Quách Chấn Ninh được hai quản lý nữ dìu đi, Lưu Khải Minh đứng thẳng người, mặt bình tĩnh nhổ một bãi nước miếng ra ngoài cửa sổ.
“Cái mẹ gì vậy, con mẹ nó còn giả bộ đứng đắn, một chủ biên tòa soạn nhỏ còn tưởng mình là mâm thức ăn cơ, nếu không phải thấy còn lợi dụng được, ông đây sẽ hầu hạ mày như vậy chắc?”
Lưu Khải Minh cũng cảm thấy bực bội, ông ta đường đường là lão tổng một công ty, giá trị con người mấy trăm triệu, vậy mà mỗi ngày đều phải cười cười nói nói với một chủ biên tòa soạn, không bực bội mới là lạ.
Có điều chủ biên tòa soạn chức vị không lớn, nhưng sức mạnh lại khiếp người.