Bên cạnh Ôn Thế Lương là một Lạt ma mặc áo choàng Lạt ma mặt không cảm xúc để râu ngắn.
Trên chiếc bàn bên cạnh Ôn Thế Lương là Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cùng hai vệ sĩ và ba trợ lý của cô.
Nhan Phi Hoa cúi đầu, yên lặng nhìn mặt bàn, không biết đang nghĩ điều gì.
Lục Hi nhìn Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cảm thấy đúng là có một phong vị khác, anh cũng không ngờ, cô gái tính cách mạnh mẽ đó còn có lúc dịu dàng lặng lẽ như vậy, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Xem ra, Hoắc Hướng Anh trên đảo đã tốn khá nhiều thời gian công sức cho việc đào tạo cô.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên cũng đi lên, đến bên cạnh bố của ông ta, ghé sát tai nói mấy câu.
Ôn Thế Lương gật đầu, lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Tôn Nguyên nói: “Các vị, chắc hẳn mọi người đều sốt ruột muốn xem đồ đấu giá hôm nay, tôi không nói nhiều nữa, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi”.
Nói xong, Ôn Tôn Nguyên gật đầu với Lạt ma đó.
Lạt ma đó lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương hình lục giác, cẩn thận đặt trên bàn.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên tiến lên, nhẹ nhàng mở nắp, bên trong xuất hiện một miếng ngọc bội hình tròn đường kính năm tấc, giống như đĩa bay loại hình nhỏ.
Mọi người đều mở to con mắt, nhìn sang miếng ngọc bội nho nhỏ này.
Nghe nói đây là một pháp bảo, nếu thật như vậy thì giá trị của nó không tầm thường.
Lúc này Ôn Tôn Nguyên vung tay, một võ giả của nhà họ Ôn bưng chiếc hộp gỗ đàn hương lục giác bằng hai tay chầm chậm đi qua trước mặt mọi người.
Có một thuật ngữ dành riêng cho việc này, gọi là lướt mắt nhìn qua.
Nhưng khi vật này đến trước mắt Lục Hi, anh dùng thần thức khẽ kiểm tra, rồi nở nụ cười cổ quái.
Bởi vì anh biết thứ này là hàng giả!
Miếng ngọc bội này là một cổ vật, bên trong có một chút năng lượng, miễn cưỡng cũng đạt đến tiêu chuẩn của hiến tế.
Nhưng vẫn còn xa mới được coi là pháp bảo.
Cái gọi là pháp khí, bên trong chắc chắn phải bao hàm công dụng thần thông của thuật pháp mới có thể được gọi là pháp khí, một miếng ngọc bội chỉ có thể dùng để tập trung tinh thần thì sao được gọi là pháp khí.
Nhưng, người làm ra hàng giả cũng thật lợi hại, bên trên ngọc bội này có vài chữ khắc phức tạp, dùng thủ pháp vô cùng cao mình làm cho cũ đi, sau đó dùng pháp lực che phủ lên bề mặt, khiến cho ngọc bội này nhìn trông giống như một pháp khí, che mắt những người ngoài ngành, vậy cũng đủ rồi.
Nhưng dưới thần thức cường mạnh của Lục Hi, tất cả đều hiển hiện rõ ràng.
Lúc này, Lục Hi không quan tâm đến thứ được gọi là pháp khí này nữa, mà chuyển ánh mắt sang Lạt ma dó.