Nidalee mặt đầy kinh ngạc, cô ta nhảy về phía sau, lưng dính trên cửa sổ, cô ta dùng ánh mắt xanh lam cảnh giác nhìn Lục Hi.
Lục Hi chậm rãi đi vào, anh tự rót một ly sâm banh bên cạnh tủ rượu, sau đó anh nói: “Chào cô, nữ thợ săn cuồng dã xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nidalee nhìn chằm chằm Lục Hi hồi lâu mới thoải mái cười một tiếng, giống như buông lỏng phòng bị, cô ta chậm rãi nói: “Anh Lục quả không hổ là tông sư, thật lợi hại, nhanh như vậy đã có thể tìm được tôi”.
“Tôi khá quen thuộc đường ở Tây Kinh này”, Lục Hi cười nói.
Nidalee biết những lời này của Lục Hi chỉ là đùa giỡn mà thôi, khi đó cô ta rất chắc chắn không có ai theo dõi mình nên mới chọn vào nơi này ở.
Nhất định Lục Hi đã dùng bí pháp nào đó không cho người khác biết để phong tỏa cô ta, đồng thời tìm đến nơi này.
Nidalee đi về phía trước hai bước, cô ta mang theo một tia ý cười trêu đùa: “Xem ra nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn thất bại, không biết anh Lục có thể bỏ qua cho tôi không?”
Còn Lục Hi từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười, anh vẫn uống sâm banh và nhìn cô ta.
Lục Hi buông sâm banh xuống, anh nói: “Thật ngại, ngắm quá say mê rồi”.
Lúc này, một cây giáo bằng xương đột nhiên đâm rách khăn tắm, trong nháy mắt đã đến trước mắt Lục Hi.
Trên mũi nhọn cây giáo không biết tên này toát lên ánh sáng màu lam yêu dị, đồng thời thiêu đốt một tầng đấu khí màu vàng, vô cùng xảo quyệt và uy thế.
Lục Hi cười, anh chìa tay túm được mũi giáo, ngay lập tức dùng lực lắc mạnh.
Nidalee cảm nhận được trên đầu cây giáo bằng xương kia có một luồng sức mạnh cực kỳ lớn truyền đến, cô ta không có cách nào chống đỡ được, chỉ đành buông tay bất đắc dĩ. Cô ta lùi lại phía sau, đập vỡ cửa sổ thủy tinh phía sau lưng.
Cùng lúc cô ta ra tay thì đã nghĩ xong đường lui, nếu không thể thuận lợi, cô ta lập tức chạy khỏi nơi này, vội vàng trở về nước, năng lực của cô ta đã không thể nào giết chết tên quái vật này.
Nhưng đúng lúc đó, Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Muốn chạy hả, ở lại cho tôi”.
Nói xong, tay phải của anh chìa ra, lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ giơ lên trời, siết chặt Nidalee đang muốn chạy trốn trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó đập cô ta một cách hung hãn trên sàn nhà.
Lục Hi thu hồi tay phải, anh đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn Nidalee miệng mũi tràn đầy máu nằm trên đất, anh chậm rãi nói: “Bây giờ, có thể nói cho tôi biết là ai sai cô đến giết tôi?”
Lúc này, toàn thân Nidalee khớp xương đứt đoạn, bên trong bụng trọng thương, cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi rồi cười thảm đáp: “Anh không biết quy định của sát thủ sao? Đó là không thể bán đứng người thuê”.
Lục Hi nhìn cô ta rồi chậm rãi nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ không tìm được hắn sao?”
Lúc này, Nidalee điên cuồng cười lớn một trận: “Đi xem chút đi, tôi tin chắc sẽ có điều bất ngờ đáng vui mừng đấy”.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “Pằng”, ngực của Nidalee truyền tới một tiếng nổ vang, trong miệng phun ra một đống máu vụn, cứ như vậy không còn tiếng thở.
Lục Hi chau mày, biết Nidalee đã tự cắt đứt tâm mạch mà chết, anh búng tay, một ngọn lửa hình hoa sen rơi trên người Nidalee, trong nháy mắt thiêu sạch cả người cô ta, ngay cả tro cũng không để lại.