Lục Hi cười không nói.
Người đàn ông từ từ tiếp cận Lục Hi, đôi mắt ghim chặt lên người anh.
Lục Hi chỉ chuyên tâm hút thuốc, hoàn toàn không quan tâm.
Trong khi Lục Hi đang hút thuốc, người đàn ông đã nhảy vọt lên phía trước, dao găm lấp lánh trong tay đâm vào chân anh.
Lục Hi chỉ nhẹ nhàng duỗi tay liền nắm lấy cổ tay anh ta, sau đó khẽ lắc, người đàn ông chỉ kịp kêu một tiếng ‘ai yo’ liền ngã sấp xuống nền đất, dao găm trong tay cũng theo đó rơi xuống, nhe răng trợn mắt che lấy thắt lưng mà rên rỉ.
Cùng lúc đó, người đàn ông dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó kinh hãi nhìn Lục Hi, hóa ra trong lúc ngã xuống anh ta đã thay đổi trở lại hình dáng thanh tú ban đầu.
Lần này anh ta hoàn toàn chấn kinh rồi, môn tuyệt kỹ này anh ta đã kiên trì luyện tập từ nhỏ cho tới nay, chưa từng có người nào biết được bí mật này, nhưng người này lại giống như nhìn rõ mồn một, bí mật và tuyệt kỹ của bản thân chẳng hề có tác dụng trước mặt anh ta vậy.
Lúc này Lục Hi một lần nữa vươn tay, trong tay anh chớp mắt bốc lên một ngọn lửa vàng, nhiệt độ cả căn phòng đều tăng lên nhanh chóng.
Người đàn ông càng thêm hoảng hốt.
Tiếp đó Lục Hi khoan thai nắm tay lại, ngọn lửa liền biến mất vô tăm.
"Anh không phải là người duy nhất sử dụng năng lực đặc biệt, bây giờ anh có thể cho tôi biết tại sao lại muốn đánh cắp đầu rồng hay chưa?”, Lục Hi chậm rãi nói.
Người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn ngỡ ngàng, anh ta chậm rãi bò dậy cũng không đứng lên mà cứ như vậy ngồi trên mặt đất, bình tĩnh đưa mắt nhìn Lục Hi, dường như đã cam chịu số phận vậy.
“Tôi muốn báo thù một người”, người đàn ông chậm rãi nói.
"Báo thù ai?"
“Trương Thiệu Phong”.
“Tại sao lại muốn báo thù ông ta?”, Lục Hi cảm thấy rất kỳ quái.
Trên mặt người đàn ông lập tức lộ ra ánh mắt căm hận, chỉ nghe thấy câu nói của anh ta như rít ra từ kẽ răng.
"Tôi mồ côi từ nhỏ, sống lang thang khắp nơi, vào mùa đông năm mười hai tuổi đó, một kẻ ăn đói mặc rét như tôi đã gần như chết vì đói và rét, thực sự không nhịn được mới ăn trộm bánh bao của một đôi tình nhân, ai biết được rằng, người đàn ông đó lại chạy đuổi theo, một đạp liền đá gãy chân của tôi, sau đó nghênh ngang rời đi, tôi nằm co quắp trên đất, vừa lạnh, vừa đau, vừa đói, anh không thể hiểu được lúc đó tôi có bao nhiêu tuyệt vọng, từ khoảnh khắc đó, tôi đã thề, nếu tôi có thể sống sót nhất định phải khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn thây”.
Lục Hi nhìn dáng vẻ căm phẫn tột cùng của người đàn ông kia thì thầm thở dài.
Kẻ đã đá gãy chân anh ta đương nhiên là Trương Thiệu Phong, xem ra cách làm người của Trương Thiệu Phong quả thực không ra làm sao, Lục Hi càng thêm chắc chắn với hành động của mình.
Nỗi đau tuổi thơ là thứ dễ dàng khắc sâu vào trái tim con người ta nhất, nó được giấu kín tại nơi sâu thẳm linh hồn, khó mà xóa nhòa, anh có thể hiểu được tâm trạng của người đàn ông này.