Kẻ dẫn đầu còn trám hai chiếc răng vàng, lắc lắc cánh tay đi về phía Tôn Thiếu Dương.
Tôn Thiếu Dương cười một tiếng, hắn ta nói với tên răng vàng: “Lưu Hạo, tên nhãi này làm hư xe của tôi, lại còn dám uy hiếp tôi, anh xem chuyện này nên làm thế này”.
Người đàn ông tên là Lưu Hạo nghe xong liền cười đáp: “Ở đây còn dám có người uy hiếp cậu Tôn à, con mẹ nó muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà, anh em đảm bảo sẽ làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời”.
Lời Lưu Hạo vừa dứt, gã đi tới trước mặt Lục Hi, sắc mặt không tốt nhìn anh.
Lúc này, Tôn Thiếu Dương và chó săn của hắn ta cùng đám người Lưu Hạo vây quanh xe của Lục Hi, mặt đầy vẻ đắc ý.
Lưu Hạo là tên vô lại nổi tiếng ở đây, gã ỷ vào lòng dạ ác độc, có chút danh tiếng nên quanh đây không ai dám chọc, gã hống hách quen rồi.
Tôn Thiếu Dương cũng quen biết Lưu Hạo trong một lần tiệc rượu. Lưu Hạo biết Tôn Thiếu Dương là cậu tổng của Truyền Kỳ, lập tức nịnh hót.
Mặc dù công ty Truyền Kỳ đang thiếu nợ, nhưng ở trong mắt người ngoài vẫn là một công ty không nhỏ. Tôn Thiếu Dương lại thích khoa trương khoác lác, nhìn dáng vẻ cũng là người có tiền. Mọi người luôn cho rằng hắn ta là công tử nhà giàu. Lưu Hạo đối với hắn ta cũng là cầu được ước thấy, cho nên chó săn của Tôn Thiếu Dương là Lý Kiến gọi một cuộc điện thoại, gã lập tức dẫn theo thuộc hạ chạy đến.
Lúc này, Lưu Hạo nói với Tôn Thiếu Dương: “Cậu Tôn, cậu nói xem chuyện này làm thế nào”.
Tôn Thiếu Dương trầm giọng nói: “Xe của tôi bị hắn quệt thành như vậy, con mẹ nó còn uy hiếp tôi. Nhưng đại nhân không chấp tiểu nhân, xe này giá trị một triệu rưỡi, bảo hắn bồi thường tiền, xe thì hắn lái đi, tránh cho người ta nói tôi bắt nạt người khác”.
Nghe thấy lời của Tôn Thiếu Dương, Lục Hi liền cười lạnh không dứt.
Xe này của hắn ta cao nhất cũng chỉ hơn một triệu ba, còn lái nhiều năm rồi, nếu muốn bán thì cùng lắm cũng chỉ bán nửa giá mà thôi.
Bây giờ muốn mình đền một triệu rưỡi, ý là hắn ta đã độ lượng lắm rồi, thật sự coi anh là dế nhũi sao?
Lưu Hạo nghe xong, gã lập tức nói với Lục Hi: “Thằng nhóc, nghe rõ đây, cậu Tôn không so đo với mày đâu, mau đền tiền đi, nếu không thì cẩn thận cái chân mày đấy”.
Trong giọng nói của Lưu Hạo mang theo ý tứ vô cùng uy hiếp.
Lục Hi nhàn nhạt cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, để tôi gọi điện bảo người ta đưa tiền đến”.
Nói xong, Lục Hi lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Đám người Tôn Thiếu Dương thấy vậy, trong lòng cười thầm.
Tên dế nhũi này xem ra cũng có tiền, nhưng lá gan cũng nhỏ quá, hù dọa chút thôi đã kinh sợ rồi, thật là một tên phế vật vô dụng.
Còn Lục Hi gọi điện cho Phù Đồ.
“Anh Lục”.
“Ừ, tôi ở tiệm rửa xe bên Nam Hồ, quệt vào xe người ta. Bây giờ người ta bảo bồi thường một triệu rưỡi, anh mang tiền qua đi”.