Nghe thấy điều này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Không cần xin phép giám đốc Hoắc, chuyện này tôi có thể tự quyết định, từ nay về sau phần tiền này không cần đưa cho hắn”.
“Cái này!”
Tần Nguyên Cửu nghe xong, nhất thời mặt lộ vẻ khó xử.
Triệu Hoàng không thể so với hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, mặc dù nói hai người này thực lực hùng hậu không dễ chọc, nhưng nếu thật sự nổi lên tranh chấp, mọi người dùng mọi thủ đoạn cạnh tranh công bằng là được.
Dù Gia Thịnh và Hào Mỹ vững chắc, là bọn cường hào ác bá, nhưng tài lực của Giai Mĩ hùng hậu, thế lực lớn tiền bạc nhiều nên cũng không sợ hắn ta. Mọi người chỉ là cạnh tranh về buôn bán.
Nhưng Triệu Hoàng thì khác, người này là anh cả đường phố của Đô Thành, nghe nói hắn ta có võ thuật sâu không lường được.
Hơn nữa, kết oán với dân đường phố có thể gây nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc này, không đùa giỡn được.
Tần Nguyên Cửu suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Lục Hi.
“Cậu Lục, chắc hẳn cậu vẫn chưa biết đến sự lợi hại của Triệu Hoàng, dân đường phố không thể so với người làm ăn kinh doanh đâu. Nếu kết oán với bọn họ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó, không thể hành động theo cảm tính được”.
Lục Hi nghe xong cười nói: “Một đám hữu danh vô thực mà thôi, có gì phải sợ”.
“Cậu Lục, phải cẩn trọng chứ. Nghe nói Triệu Hoàng này nắm mạng người trên tay, là kẻ lòng dạ ác độc, chúng ta không nên tùy tiện đắc tội”, Tần Nguyên Cửu thành khẩn nói.
Một quản lý khác rõ ràng cũng biết đến sự tồn tại của người này, anh ta mặt cũng đầy lo âu.
Lục Hi quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói.
“Nơi mà Giai Mĩ có mặt sẽ không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào, nhớ lời của tôi, bảo cái tên Triệu Hoàng kia đến tìm tôi đi. Mấy ngày tới tôi tạm thời ở đây”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy dẫn theo A Đóa trở về phòng của mình, để lại đám người Tần Nguyên Cửu ở đó trố mắt nhìn nhau.
Nói thế nào thì Giai Mĩ cũng là do anh một tay thúc đẩy, sao anh có thể cho phép chuyện như vậy tồn tại.
Vì vậy Lục Hi vừa nghe thấy lời này liền suy tính không chút do dự, anh sẽ giải quyết xong chuyện này rồi mới quay về.
Sau khi Lục Hi rời đi, Tần Nguyên Cửu cùng mười mấy quản lý nhìn nhau, bỗng chốc không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Một lát sau, vẫn là Tần Nguyên Cửu nói: “Tôi thấy chuyện này vẫn phải báo cáo cho giám đốc Hoắc, mọi người thấy thế nào?”
“Đúng, nên vậy”.
“Tôi cũng cảm thấy nên báo cáo cho giám đốc Hoắc, dù sao thì chuyện lớn như vậy cũng không phải trò đùa”.
“Ừ, có lý”.
Mọi người đều nhất trí cho rằng nên báo cáo với giám đốc Hoắc.
Bọn họ thấy cậu Lục này dù có lợi hại nhưng cũng chỉ là người ngoài. Mặc dù giám đốc Hoắc có dặn dò tất cả đều phải thuận theo ý nguyện của anh, nhưng chuyện này không phải chuyện bình thường. Nó trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai ở khu Xuyên, nhất định phải thận trọng.
Tần Nguyên Cửu thấy mọi người nhất trí ý kiến, ông ta lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tư Duệ.
Một lát sau, điện thoại được kết nối. Hai người chỉ nói ngắn gọn mấy câu liền cúp máy.
“Giám đốc Hoắc nói thế nào?”