Năm đó sau khi vì ăn cắp bánh bao của Trương Thiệu Phong và người tình của lão ta mà bị đá gãy chân, một kẻ mọi ý niệm đã thành tro tàn như anh ta nằm trên nền tuyết im lặng chờ chết.
Nhưng một ông lão qua đường đã cứu lấy anh ta, dùng một phương pháp thần kỳ để chữa lành vết thương ở chân cho anh ta và truyền lại một môn công pháp nhả nạp hô hấp.
Anh ta đi theo ông lão đó ba năm, hai người lấy xưng hô ông cháu lưu lạc khắp các ngang cùng ngõ hẻm, đợi khi anh ta hoàn toàn học được bộ Thổ Nạp pháp, ông lão đó cũng không tiếng động biến mất, đến hiện tại đến cả họ tên của ông lão đó anh ta cũng không biết.
Mà trong bộ Thổ Nạp pháp còn có một tác dụng chính là có thể khiến anh ta tùy ý thay đổi diện mạo thành bất kỳ người nào, thời gian duy trì sẽ tăng lên theo độ thâm hậu của công lực. Từ vài giây đầu tiên, cho tới thời điểm hiện tại đã có thể đạt tới hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Anh ta đã sử dụng khả năng này để tạo ra vài vụ đánh cắp mang tính toàn quốc. Những thứ anh ta lấy trộm đều là đồ vật mà những người giàu có khẳng định đã đặt tại nơi an toàn nhất, chắc chắn không thể mất trộm.
Chỉ vài vụ trộm này đã giúp anh được trao tặng danh hiệu siêu trộm số một của Hoa Hạ.
Lục Hi nghe xong chỉ cười lắc đầu.
Bản tính của Tư Không Trích Tinh không xấu, những thứ anh ta trộm đều được quyên góp cho một tổ chức phúc lợi công cộng quy mô toàn cầu, sau khi đấu giá sẽ làm từ thiện, đây cũng là điều mà mọi người đều biết đến.
Với năng lực hiện tai của anh ta cũng tuyệt đối không thiếu tiền, làm như vậy cũng là hợp lý.
Lục Hi nghe xong liền đứng dậy nói: “Được rồi, đem đầu rồng đi cùng tôi, có người thế nhưng còn như đang ngồi trên bàn chông đó, sớm chút gửi trở về, cũng sớm làm xong chuyện”.
Tư Không Trích Tinh thở dài một hơi, đứng dậy dùng tấm khăn trải giường quấn lại đầu rồng rồi cứ như vậy đeo lên lưng rồi rời đi cùng Lục Hi.
Đánh không lại, chạy không thoát, anh ta còn có thể làm gì?
Có một câu nói rất hay, nếu chúng ta không làm được như người khác, thì hãy cùng người đó làm.
Tư Không Trích Tinh cũng không còn con đường nào khác.
Hai người đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi chạy thẳng tới viện bảo tàng.
Tư Không Trích Tinh cũng là một người rất thức thời, cũng không gặng hỏi sau khi đến đó bản thân sẽ như thế nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Hai người xuống xe ở lối vào viện bảo tàng, Trương Khải vẫn luôn đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Lục Hi trở lại, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
Khi anh ta nhìn thấy theo sau anh còn có một người đàn ông lạ mặt đang vác trên lưng một thứ, sắc mặt hơi thay đổi.
Tuy nhiên anh ta rất nhanh đã khôi phục bình thường, anh ta vẫn là đừng lắm lời chuyện của cậu Lục vẫn hơn, biết được càng nhiều, rắc rối kéo đến cũng càng nhiều, anh ta vẫn hiểu đạo lý này.
“Anh Lục, anh trở lại rồi”, Trương Khải cúi đầu chào hỏi.
Lục Hi gật đầu: “Chúng ta tới phòng triển lãm số một”.
Vừa nói ba người vừa đi đến phòng triển lãm số một.
Không lâu sau đã tới được cửa phòng triển lãm số một, chỉ thấy nơi đó đã được thay thế bằng ba đội đặc công canh gác.