A Đóa gấp gáp nhưng đám người Vương Trạch Nham lại rất bình tĩnh, có vị đại sư này đồng ý bảo hộ bọn họ, quân đội có đến bọn họ cũng bình chân như vại.
“Mau đi nấu mì đi, một tháng nay tôi không ăn gì rồi”, Lục Hi cười nói.
A Đóa cắn môi nhìn Lục Hi, trên gương mặt xinh xắn lộ ra dáng vẻ nóng này, Lục Hi thấy cũng mềm lòng.
“Anh cứ ăn đi, xem lát nữa anh sẽ làm thế nào”.
A Đóa thấy Lục Hi không nghe lời mình, cô ấy giậm chân chạy ra sau bếp.
Thật ra thì cô ấy biết bên ngoài toàn là người của Xích Mẫu, muốn chạy đi cũng rất khó, mặc dù nhìn Lục Hi có bản lĩnh, nhưng Xích Mẫu người đông thế mạnh, một mình anh có thể rất lợi hại, nhưng cuối cùng người thua thiệt không phải Lục Hi sao.
Thấy dáng vẻ của A Đóa, trên mặt Lục Hi hiện ra ý cười, lúc này anh quay đầu nhìn đám người Vương Trạch Nham, chậm rãi nói: “Mang theo đức hạnh này cũng đừng trách luôn có ruồi nhặng bám theo”.
Đám người Lạc Lạc, Dao Dao và Vương Trạch Nham đồng thời đỏ mặt.
Đương nhiên bọn họ biết Lục Hi đang nói ai, Lạc Lạc và Dao Dao đều cực kỳ ngượng ngùng.
Lục Hi lắc đầu không quan tâm đến bọn họ, nếu không phải muốn kiểm định Viêm Long thì anh cũng chẳng buồn để ý đến mấy chuyện xấu này đâu.
Không bao lâu, A Đóa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nhăn nhó lại bưng lên cho Lục Hi mấy bát mì.
Còn Lục Hi cũng há miệng tiếp tục ăn.
Đúng lúc Lục Hi ăn đến bát thứ năm, Xích Mẫu lại đi vào, đi cùng hắn ta còn có một chàng thanh niên thân hình cao lớn.
Chàng thanh niên này cao khoảng một mét tám, sắc mặt lạnh lùng, cơ thể thẳng tắp như cây giáo, nhìn vô cùng có khí thế.
Lúc này, Xích Mẫu phách lối nói: “Nhóc con, nếu mày có bản lĩnh thì ra tay với em họ tao thử xem”.
Lục Hi liếc nhìn Xích Thủy sau lưng Xích Mẫu một cái rồi lại húp sột soạt ăn bát mì cuối cùng, sau đó dường như cảm thấy chưa đã, anh bưng bát lên, há miệng to uống mấy hớp canh, cuối cùng anh mới chép miệng nói: “Đủ vị”.
“Con mẹ nó, ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?”, Xích Mẫu nhìn theo, mặt đầy tức giận nói.
Lúc này Lục Hi mới xoay người nói với hắn ta: “Đây là em họ của anh, đội trưởng lính đặc chủng, đội viên dự bị Viêm Long?”
Xích Thủy đứng lên nói: “Thưa anh, bây giờ tôi lấy thân phận con cháu nhà họ Xích đứng ở đây, không liên quan đến nghề nghiệp của tôi”.
Lục Hi nghe xong, anh khẽ gật đầu nói: “Tạm được, không có ỷ thế ức hiếp người khác”.
“Vậy mấy người định giải quyết chuyện này như thế nào”, Lục Hi lại nói.
“Hừm hừm”, Xích Mẫu cười gằn nói: “Dập đầu nhận sai, sau đó bồi thường tiền thuốc thang cho thuộc hạ của tao, ông đây sẽ bỏ qua cho mày”.
“Ồ”, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Anh cũng có ý này?”
Lục Hi nói với Xích Thủy.