Dưới tay của Ôn Trảm, sợ rằng Lục Hi sẽ lập tức bị tàn phế.
Lục Viễn Sơn định chạy về phía Lục Hi bảo vệ anh, nhưng bị thuộc hạ của Ôn Thế Hòa khống chế chặt chẽ.
Lục Viễn Sơn không thể thoát ra, vì quá tức giận mà phun ra một ngụm máu.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Lục Hi liền thay đổi, chân phải như roi, nhanh như chớp đá về phía Ôn Trảm.
Cú đá này giống như sét đánh, tốc độ không những cực nhanh, mà lúc đưa chân ra còn có tiếng rít xé gió, sắc mặt Ôn Trảm liền thay đổi, tay tóm về phía Lục Hi, định chặt lên chân Lục Hi đang đánh tới.
Sau đó, một cước của Lục Hi đá đến nửa đường đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, vừa chạm đến tay Ôn Trảm, tay Ôn Trảm liền bị đá gãy.
Một cước này không hề dừng lại, đá lên trên người Ôn Trảm, Ôn Trảm rên lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi ngã bay ra ngoài, va đổ hai cánh cửa chạm hoa của phòng khách.
Một cao thủ Tiên Thiên Đỉnh Phong cứ như vậy bị một cước của Lục Hi đá cho bị thương nặng.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị kinh hãi, ngây ngốc nhìn Lục Hi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến Lục Hi là một cao thủ như thế, có thể một cước đá bay Ôn Trảm, sợ rằng chỉ có tông sư mới có thể làm được như vậy, nghĩ đến đây, bọn họ càng thêm kinh hãi.
Lúc này, mọi người nhìn đến Lục Hi bằng các ánh mắt khác nhau.
Đám người Ôn Thế Hòa và Ôn Nhất Hàng kinh ngạc, không thể tin được, trong khi hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng, hóa ra con trai bọn họ lại là một cao thủ đáng gờm như vậy.
Đúng vào lúc này, diện mạo của Lục Hi dần thay đổi.
Chỉ thấy trong chốc lát anh đã mọc ra một mái tóc dài, tung bay trên vai, khuôn mặt trở nên tuấn tú như ngọc, trở thành một mỹ nam tuyệt thế.
Lúc này, mọi người nhìn trân trân không nói nên lời, Ôn Nhất Hàng kinh hãi kêu lên.
“Cậu vậy mà lại là Lục Thiên Hành?”
Ôn Nhất Hàng vừa nói những lời này, đám người Ôn Thế Hòa liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống đất.
Người này chính là nhất đại tông sư, cao thủ siêu cấp vừa đánh bại gia chủ.
Vẻ mặt Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn càng không thể tin được, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng không gì sánh được, hóa ra con trai của bọn họ chính là Lục Thiên Hành, nhất đại tông sư, nhân vật lợi hại như vậy.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Lục Hi nhìn Ôn Nhất Hàng nói.
“Là trưởng bối của tôi, lần trước hai bên đánh nhau, tôi hạ thủ lưu tình, không đánh trọng thương ông, muốn để cho ông biết núi cao còn có núi cao hơn, từ đó bớt ngông cuồng lại, nhưng không ngờ ông không những không thu liễm mà còn càng nóng nảy hơn, trút cơn tức giận vì bị đánh bại lên đầu bố mẹ tôi, còn muốn phế hai chân của tôi, ông làm như vậy, còn có tác phong khoan dung khiêm tốn nhã nhặn mà gia chủ của một gia tộc giàu sang quyền thế nên có không, coi chúng tôi là người của nhà họ Ôn sao?”