Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Gia chủ đang ôn lại chút kỉ niệm với phật sống Khang Tông, xin mọi người đừng nóng vội, khi thời gian tới tự nhiên sẽ ra ngoài gặp mặt mọi người”.  

 

Mọi người lúc này mới sáng tỏ, thì ra Liễu đại tông sư đã đến từ lâu.  

 

Người trong giới võ đạo tại Cam Túc đều biết, Liễu đại tông sư không chỉ là đại hương chủ của chùa Tháp Nhĩ, mỗi năm đều tặng hàng triệu tệ tiền vàng nhang khói mà còn là chủ trì của chùa, là bạn tốt của phật sống Khang Tông, hai người thường thường ước hẹn luận đạo cũng là chuyện bình thường.  

 

Vì vậy họ lại bắt đầu thảo luận về Lục Thiên Hành.  

 

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lục Thiên Hành này không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá mà thôi, uy lực của tông sư quả thực không phải những người bình thường có thể khiêu khích được, cho dù bạn là bán bộ tông sư cũng còn kém xa so với tông sư chân chính.  

 

Lúc này trong đám người, Lâm Tiêu đưa theo bốn thành viên trong gia tông cũng đang đứng ở một bên của quảng trường, dỏng tai nghe mọi người bàn tán.  

 

Nghe được những câu rì rầm này chỉ khinh thường cười một tiếng: “Bạn cùng ngành giới võ đạo Cam Túc này đúng là tràn đầy tự tin mà, còn thực sự tưởng rằng một Liễu Bồi Nhiên đã có thể đánh bại cậu Lục sao?”  

 

Bốn người kia đều lắc đầu, họ đều đã được tận mắt chứng kiến uy lực thần kì của Lục Hi, đó căn bản không phải là thứ mà tông sư có thể chống cự được, điểm này không cần nghi ngờ.  

 

Tuy nhiên lời này lại bị lọt vào tai vài người thuộc võ đạo Cam Túc bên cạnh, chỉ thấy một ông lão trong số đó tức giận quay ngoắt trừng Lâm Tiêu.  

 

“Các người là ai dám cả gan gọi thẳng tên của Liễu đại tông sư, không biết là tông sư không thể xúc phạm tới à?”  

 

Lâm Tiêu khinh thường liếc ông ta một cái: “Lão phu là Lâm Tiêu tại Tây Bắc, có gì cần chỉ giáo sao?”  

 

Ông lão nghe vậy thì sửng sốt: “Ông là tông sư Lâm Tiêu”.  

 

“Chính là lão phu”, Lâm Tiêu thẳng tắp chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đáp.  

 

Tuy rằng trước mặt Lục Hi ông ta không được tính là gì nhưng đứng trước người bình thường vẫn là tông sư cao quý của cả một thế hệ, nói chuyện cũng rất có tự tin.  

 

Mà ông lão vừa nghe được là Lâm Tiêu của Tây Bắc vẻ mặt lập tức thay đổi chắp tay nói: “Quấy rầy rồi”.  

 

Dứt lời nhóm người này liền nhanh chóng rời đi, cách Lâm Tiêu thật xa.  

 

Lâm Tiêu khịt mũi một tiếng, cũng không quan tâm tới họ.  

 

Thời gian dần trôi, tiếng chuông báo nửa đêm vang vọng ra từ chùa Tháp Nhĩ.  

 

“Thời gian tới rồi”.  

 

“Liễu đại tông sư nên đi ra rồi chứ?”  

 

“Tên Lục Thiên Hành kia sẽ không bị dọa vỡ mật, không dám tới chăng?”  

 

Chuông vừa điểm, mọi người lại một lần nữa ồn ào thảo luận, quảng trường chớp mắt chìm trong tiếng ồn ào huyên náo.  

 

Lúc này một bóng người lưng khom bước ra khỏi chùa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới quảng trường.  



Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, quảng trường lập tức vang lên từng trận reo vang. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK