A Đóa mới vừa hát một câu, đám người Lục Hi liền ngừng cụng rượu, trợn tròn mắt nhìn cô gái vẫn còn đang ngượng ngùng đứng trên sân khấu kia.
Còn Hoắc Tư Duệ há miệng to vì kinh ngạc.
Tiếng hát thật tự nhiên!
Giọng hát của A Đóa trong trẻo mang theo một sức mạnh xuyên thấu cực mạnh, âm thanh không lớn nhưng cực kỳ có sức cảm hóa. Dưới sự khuếch đại của dàn âm thanh đẳng cấp thế giới trong phòng VIP này, cô ấy giống như một chú chim sơn ca đang vui sướng ca hát giữa núi rừng, trong giọng hát trong trẻo kia không có lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Mọi người trợn tròn mắt, mặt đầy chấn động nhìn A Đóa, còn A Đóa không hề biết, cô ấy chỉ theo tiết tấu và nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt mà hát.
Khi A Đóa hát xong một bài, mọi người mặt vẫn đầy say mê, bây giờ họ hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca trong veo kia của A Đóa.
A Đóa xoay người nhìn thấy dáng vẻ của mọi người, cô ấy tưởng rằng mình hát không tốt, vậy nên cô ấy cúi thấp đầu chạy đến một góc sofa vùi đầu xuống.
Một lúc sau đám người Lục Hi mới tỉnh táo lại, bọn họ rối rít đến trước mặt A Đóa nhìn cô ấy không rời mắt, giống như phát hiện ra một con quái vật.
A Đóa ngẩng đầu nhìn, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cô ấy liền ngượng ngùng nói.
“Em biết em hát không tốt, mọi người đừng cười nhạo em mà”.
Nhìn A Đóa điềm đạm đáng yêu, Lục Hi thở dài nói: “Không phải hát không tốt, mà là hát thật sự quá tốt”.
Nói xong, Lục Hi vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng theo anh tặng cho A Đóa một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất.
Mãi lúc sau, mọi người mới dừng vỗ tay, Hoắc Tư Duệ hỏi.
“A Đóa, em không biết em hát rất hay sao?”
A Đóa lắc đầu nói: “Hồi nhỏ em thích hát lắm, sau khi lớn lên bận bịu đi làm, em không hát nhiều nữa”.
“Thật đáng tiếc, một mầm non tốt như vậy mà lại dần mai một”, Hoắc Tư Duệ cực kỳ tiếc thương nói.
Giọng hát của A Đóa hoàn toàn là giọng hát trong trẻo và thuần khiết trời sinh, nếu có thêm huấn luyện, chắc chắn cô ấy sẽ là một ca sĩ tầm cỡ quốc tế. Mấy người nghe thấy tiếng hát của A Đóa nên hoàn toàn có tự tin như vậy.
Tần Lam và Vân Khả Thiên cũng thở dài nói: “Bây giờ những ca sĩ đang nổi tiếng kia có mấy ai là dựa vào thực lực chân chính đâu, hát nổi tiếng một bài đều là do hậu kỳ làm. Giọng hát như A Đóa quả thật là hiếm thấy đó”.
Lúc này, Lục Hi đi qua đi lại, một lát sau anh nhìn Hoắc Tư Duệ nói: “Xem ra chuyện bồi dưỡng A Đóa ở công ty cô không được rồi”.
Hoắc Tư Duệ cười nói: “Cái này có gì đâu, dù sao cũng không thể vì tôi mà để lỡ một ca sĩ tương lai”.
Lục Hi gật đầu, anh bắt đầu cân nhắc làm sao sắp xếp được cho A Đóa.
Thiên phú ca hát của A Đóa là bẩm sinh, đó là sự tồn tại hiếm có, tuyệt đối không thể mai một. Bây giờ cô ấy chỉ thiếu sót phương pháp và kỹ năng ca hát, tìm cho cô ấy một thầy giáo giỏi, không bao lâu nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.