"Ông Hoàng, chúng ta xông vào".
Phù Đồ ở bên cạnh ông ta đã lấy ra dao găm, chuẩn bị xông vào sân biệt thự.
"Trở về".
Hoàng Sào cố hết sức ngăn cản Phù Đồ, sau đó thở hổn hển nói: "Vô ích thôi, tao sắp hết thời gian rồi, mau đưa tao đến tiệm tạp hóa Vong Ưu".
"Tiệm tạp hóa Vong Ưu?"
Nghe mệnh lệnh này, Phù Đồ tất nhiên rất sửng sốt.
"Đừng dài dòng, đi mau".
Mệnh lệnh của Hoàng Sào đã đưa ra, Phù Đồ không dám phản kháng, nhanh chóng đỡ Hoàng Sào lên xe, phóng như bay đến tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Lúc này, trong phòng khách của biệt thự, Hoàng Triển Nghị và một số người khác đang ngồi, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, rốt cuộc mới có người không nhịn được mà nhỏ giọng nói.
"Gia chủ, Hoàng Sào nói thế nào cũng có đóng góp không nhỏ cho dòng họ. Hôm nay chúng ta thấy chết không cứu có phải không được tốt cho lắm hay không?"
Hoàng Triển Nghị thở dài nói.
"Tôi biết mọi người sẽ thắc mắc về quyết định này".
Hoàng Triển Nghị đứng dậy đi đi lại lại một lúc lâu trước khi chậm rãi nói.
“Tôi đã xem qua thương thế của Hoàng Sào, trừ phi sử dụng đến bảo vật trấn tộc thì mới có thể khôi phục được, nhưng cho dù khôi phục thì Hoàng Sào có lẽ cũng chỉ còn là một kẻ tàn phế”.
“Như mọi người đều biết, mấy năm gần đây dòng họ ta đã sinh ra được một thiên tài là Hoàng Chân, tư chất hơn người, vô cũng tài giỏi, rất có thể sẽ bước vào được cảnh giới tông sư, bảo vật trấn tộc phải giữ lại để bồi dưỡng cho Hoàng Chân”.
“Trong dòng họ chỉ cần có một người có thể bước vào cảnh giới tông sư thì chắc chắn sẽ khiến cho dòng họ vinh quang hưng thịnh, trên toàn cõi Hoa Hạ này nhà họ Hoàng sẽ trở thành thế lực bậc nhất, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại”.
“Hoàng Sào chẳng qua cũng chỉ là một người sắp chết, hơn nữa còn có thân phận không tốt đẹp, không lẽ lại xứng đáng để dùng bảo vật trấn tộc cứu mạng hay sao?”
Lý do của Hoàng Triển Nghị khiến mọi người không nói nên lời.
Đứng trên lập trường của dòng họ, sự kiên quyết của Hoàng Triển Nghị không có gi đáng trách.
Nhưng mà làm như vậy đối với một người luôn luôn trung thành với dòng họ, vì dòng họ mà mang tiếng xấu suốt bao nhiêu năm nay để có những đóng góp to lớn mà nói thì chẳng phải là quá bạc bẽo rồi sao?
Làm như vậy với Hoàng Sào có phải là đã quá tàn nhẫn rồi không?
Lúc này, trong đầu mọi người đều có ý nghĩ như vậy.
"Tôi biết mọi người sẽ nói tôi tàn nhẫn máu lạnh, nhưng mọi người phải nhớ rằng tôi làm chuyện này là vì dòng họ, cũng giống như Hoàng Sào vì dòng họ mà mang tiếng xấu trên lưng, tôi không thẹn với lòng, nói vậy Hoàng Sào cũng sẽ hiểu được".
...
Đường Triều Văn.
Với sự giúp đỡ của Phù Đồ, Hoàng Sào đã được đỡ tới trước cửa tiệm tạp hóa Vong Ưu, sau khi đẩy hai cánh cửa gỗ ra, đi được vài bước thì ông ta liền nặng nề ngã gục xuống trước mặt Lục Hi đang ngủ.
Lục Hi dụi dụi mắt, bất mãn mở mắt ra, nhìn về phía Phù Đồ đang quỳ bên cạnh người vừa ngã xuống đất thì chậm rãi nói.